Minh Hôn - 1138
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:27:03
Lượt xem: 9
Nguy hiểm thực sự có lẽ chỉ mới bắt đầu.
“Thật sự là không thấy! Xem ra chuyện này còn chưa kết thúc. Mọi người cẩn thận, mau mang Tiểu Lan tới đây.” Lão Phong mở miệng.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh nghe xong, cũng gật đầu thật mạnh sau đó chạy về phía Tiểu Lan đang đứng.
Nhưng hai người họ vừa động đậy, một màn kỳ dị đã xảy ra.
Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị mất đi màu sắc.
Thay vào đó, là một bức tranh và khung cảnh khác.
Tất cả mọi thứ xung quanh, trong phút chốc đều xuất hiện dị thường.
Trong lòng căng thẳng, dự cảm xấu càng lúc càng mạnh.
Hơn nữa, chỗ lúc trước Tiểu Lan đứng.
Lúc này cũng giống như tranh thủy mặc, màu sắc nhạt dần sau đó biến thành một mặt tường đá và biến mất.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi ngạc nhiên.
Đồng thời không ngừng quan sát bốn phía, chúng tôi vốn đang đứng ở sảnh tiệc.
Lúc này, cũng biến thành một phiến đá dính đầy máu.
Hai bên chúng tôi, khung cảnh nhạt nhòa giờ đã biến thành những bức tường đá bao bọc lấy chúng tôi.
Tất cả điều này đã xảy ra với tốc độ cực nhanh. Những cảnh tượng ở trong mắt, đều khiến cho người ta sợ hãi.
“Chỉ sợ đây là ảo giác, chúng ta đã rơi vào bẫy của những thứ bẩn thỉu đó!” Dương Tuyết đột nhiên mở miệng nói.
Cho dù Dương Tuyết không nói, mọi người cũng đoán được.
Nơi này là khu rừng trong một ngọn núi nhỏ, lúc này bức tường đá kia hiển nhiên là giả.
Nhưng dù là giả thì nó vẫn mang lại cảm giác rất chân thực và vô cùng đè nén.
Thời gian trôi qua, khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Lấy chúng tôi làm trung tâm, mọi thứ xung quanh đều biến thành những bức tường đá cao bảy tám mét.
Trên đầu chúng tôi có vô số thanh thép chặn đường.
Như thể vị trí hiện tại của chúng tôi là một nhà tù bằng đá vậy.
Ngay khi trong lòng mọi người đang kinh hãi, còn chưa tìm ra cách giải quyết.
Một thanh âm trầm thấp bỗng nhiên truyền ra: “Tao rất tức giận, hiện tại tao sẽ cho chúng mày nếm thử sự lợi hại của tao!”
Mà giọng nói này hiển nhiên chính là của tên nam quỷ trước đó đã bị tôi g.i.ế.c chết.
Tên này, tên này chưa chết? Gã vẫn còn sống?
Không đợi chúng tôi có phản ứng, bức tường đá xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số lỗ thủng.
Ngay sau đó, chỉ nghe vài tiếng “Xèo xèo” vang lên.
Một loạt mũi tên sắc bén, điên cuồng b.ắ.n ra từ trong tường đá lao tù, nhanh chóng đ.â.m về phía chúng tôi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/1138.html.]
*******
Đột nhiên xuất hiện một màn như vậy, trong đầu tất cả chúng tôi không khỏi vang lên một tiếng “ong ong”.
Mẹ nó! Nếu bị thứ này b.ắ.n trúng, người tôi chẳng phải sẽ biến thành tổ ong vò vẽ à?
Tuy rằng tất cả chúng tôi đều hiểu, hết thảy những thứ trước mắt chỉ là ảo giác.
Nhưng cũng chính vì chúng tôi đã hiểu rõ, ở bên trong ảo cảnh này, giả cũng thành thật.
Nếu bị thương ở trong ảo cảnh này, thì đúng là thân thể thật của chúng tôi sẽ không chịu thương tổn gì.
Nhưng trong đầu của chúng tôi, sẽ cho rằng mình thực sự bị thương, sau đó xuất hiện những cơn đau đớn như bị thương thật.
Ví dụ như, ở trong ảo cảnh này, chúng tôi cho rằng cánh tay của mình bị chặt đứt.
Tuy rằng ở trong hiện thực, thân thể của chúng tôi còn nguyên vẹn, lành lặn.
Nhưng ở bên trong ảo cảnh, chúng tôi vẫn cảm thấy đau đớn như cũ.
Cánh tay bị cho là gãy kia sẽ không thể nhúc nhích được chút nào.
Trừ khi thực sự có thể nhìn thấu được hư ảnh, hoặc là nghĩ ra cách nào đó phá vỡ được ảo giác.
Nếu không, một khi bị thương hoặc bị thương tới bỏ mạng ở trong ảo cảnh này, tâm trí chúng tôi sẽ tự động tin đây là sự thật.
Nếu trong giai đoạn này, còn bị một tên lệ quỷ ẩn trong bóng tối đánh lén, vậy chúng tôi sẽ thật sự xong đời rồi.
Bởi vậy, tôi bỗng hét lên một tiếng: “Mọi người đều phải cẩn thận, mau chạy đi!”
Sau một tiếng gào lớn của tôi, bốn người chúng tôi nhanh chóng tránh né sang bốn phía khác nhau.
“Vút vút vút”, những mũi tên kia, tất cả đều b.ắ.n trúng vị trí chúng tôi vừa đứng trước đó.
Nhưng ngay khi chúng tôi vừa đứng vững, thì cơ quan nằm trên vách tường kia lại lần nữa b.ắ.n ra mũi tên.
Lần này, số lượng mũi tên b.ắ.n ra thậm chí dày đặc hơn lần trước, với vô số tiếng “Vút vút vút” không ngừng.
Chúng tôi nhanh chóng né tránh, bốn phía xung quanh chúng tôi, lưu lại vô số mũi tên.
Chính là số lượng mũi tên quá nhiều, sau khi né được mấy đợt tấn công, bốn người chúng tôi vẫn bị trầy xước một chút.
Cánh tay phải của tôi bị mũi tên đ.â.m bị thương, hơn nữa cảm giác này thực sự là đau đớn dị thường.
Bản thân tôi không thể phân biệt được, đây là giả, hay mình thực sự đã bị thương.
Những mũi tên đó vẫn đang không ngừng b.ắ.n xuống, khiến chúng tôi căn bản không có khả năng đi đường vòng.
Chúng tôi chỉ có thể tiếp tục né tránh không ngừng trong nhà tù đá này.
“Cứ mãi như vậy không phải là cách, mọi người có cách nào để thoát khỏi khốn cảnh này không?” Tôi lên tiếng.
Dù sao thì tôi cũng chẳng nghĩ ra được cách gì, trừ phi là gọi Thượng Quan Thư tới.
Mọi người nghe xong, vẻ mặt đều trẻ nên nghiêm trọng hơn.
Lão Phong hét to để trả lời tôi: “Mấy ngày nay Hàn Tuyết Phong đang bế quan, không ra ngoài được! Cần phải nghĩ cách khác!”
Lão Phong đã mở miệng, hiển nhiên là không thể gọi Phong ca ra, cũng không có khả năng, trừ phi chúng tôi thật sự rơi vào cảnh sống chết.