Minh Hôn - 1141
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:37:02
Lượt xem: 8
Hôm nay Tiểu Lan nhất định không thể gặp chuyện bất trắc gì.
Còn tên nam quỷ kia, đêm nay cũng nhất định phải chết.
Nếu không, cứ để lại một mầm tai hoạ như vậy tại chỗ này, có trời mới biết được sau này gã sẽ còn làm hại bao nhiêu người nữa.
Ngay lập tức, chúng tôi đã sẵn sàng tìm kiếm trong rừng.
Tuy nhiên, vào lúc này, từ phía trong rừng, một trận gió lạnh bỗng nhiên thổi tới.
Gió lạnh đến rất nhanh, không khí cũng trở nên lạnh hơn.
Những cái cây xung quanh, lúc này cũng rung động theo cơn gió.
Nhưng âm thanh “xào xạc xào xạc” phát ra, hơn nữa, cùng với sự xuất hiện của trận gió lạnh này, những luồng khí màu đen đột nhiên tràn ra từ khắp nơi.
Những khí đen này đến từ bốn hướng, chúng di chuyển thẳng về hướng chúng tôi đang đứng.
Khi mọi người nhìn thấy điều này, con người đều chợt co lại.
“Mọi người cẩn thận!”
Lời vừa cất lên, mọi người đều trở nên cảnh giác hơn.
Mà chỉ trong nháy mắt, những luồng khí đen nọ đã bao phủ lấy chúng tôi.
Cho dù lúc này có mở Thiên Nhãn ra, thì tại bên trong luồng khí đen này, tầm nhìn của tôi cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.
“Mẹ nó, thấy không rõ gì cả!” Lão Phong mắng lớn.
“Tên lệ quỷ này am hiểu nhất chính là thuật mê hoặc, mọi người phải cẩn thận hơn một chút!” Dương Tuyết nhắc nhở.
Tên c.h.ế.t tiệt này có chút khác biệt với những quỷ quái mà chúng tôi đã gặp trước đó.
Những lệ quỷ mà chúng tôi đã gặp trước đây, dường như chỉ cần gặp chúng tôi là đều sẽ liều hết mạng quỷ.
Bọn chúng sẽ trực tiếp đua sức tranh tài với chúng tôi, mà tên khốn hiện tại chúng tôi gặp lại mưu mẹo hơn nhiều, hơn nữa còn có một số năng lực đặc biệt.
Ví dụ như thuật che mắt gã đã sử dụng lúc nãy, hay là khói đen che mắt mà gã sử dụng lúc này.
Sau khi xác nhận bản thân gã không thể là đối thủ của mấy người chúng tôi, không đối đầu trực diện được, thì lợi dụng cách này để đối phó với chúng tôi.
Trong đầu tôi nghĩ như vậy, đột nhiên một bóng đen xuất hiện trong màn sương đen xung quanh tôi.
Bóng đen này chỉ vừa xuất hiện đã biến mất, tốc độ rất nhanh, khó có thể nắm bắt được quỹ đạo của nó.
“Gã ở xung quanh chúng ta.” Từ Lâm Tĩnh nói, đồng thời cũng giơ thanh kiếm gỗ đào trong tay lên.
Kết quả, cô ấy vừa dứt lời, một bóng đen bất thình lình từ trên trời giáng xuống, giáng thẳng về hướng của Từ Lâm Tĩnh.
Cũng thật trùng hợp, vừa lúc tôi cũng vô tình để ý tới hướng đó.
Lúc này, tôi nhìn thấy một bóng người mặc đồ đen đang lặng lẽ tiếp cận Từ Lâm Tĩnh từ trên cao.
Sắc mặt tôi chợt biến đổi, miệng hét lớn một tiếng: “Bên trên!”
Vừa hét, tôi vừa chĩa kiếm gỗ đào trong tay, hướng thẳng lên trên mà đâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/1141.html.]
Chỉ kịp nghe “Phanh” một tiếng, chớp mắt một cái, bóng đen kia đã bị đ.â.m thủng, hóa thành một làn khói màu đen.
Lúc Từ Lâm Tĩnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy được một màn như vậy.
Tim cô ấy không khỏi đập nhanh hơn, nếu không phải tôi ra tay trước, chắc chắn Từ Lâm Tĩnh đã bị thương, thậm chí còn tử vong tại chỗ.
Cô ấy nuốt một ngụm nước miếng: “Cảm ơn chú Đinh!”
Cơ mặt tôi vẫn chưa thả lỏng, biểu cảm vẫn cẩn trọng như cũ, “Thủ đoạn của tên lệ quỷ này lợi hại hơn chúng ta nhiều, nhất định không thể mất cảnh giác!”
Những tôi chỉ vừa cất lời, mọi người xung quanh còn chưa kịp trả lời tôi…
Một bóng đen nữa lại đột nhiên lao ra, tấn công thẳng về phía lão Phong.
Nhưng lão Phong đã có chuẩn bị từ trước, cũng dứt khoát đ.â.m ra một kiếm.
Bóng đen kia nổ tung một tiếng “rầm”, rồi lại hoá thành một làn khói đen.
Kết quả là, cái bóng đen này chỉ vừa hoá thành sương đen đã không cho chúng tôi cơ hội để thở dốc.
Từ bốn phương tám hướng, nhưng âm thanh rít gào bỗng nhiên vang lên.
“Ô ô ô!”
Trong lúc nhất thời, những âm thanh này cất lên ầm ĩ dị thường, sau đó chúng tôi thấy vô số bóng đen lao về phía mình từ khắp mọi hướng.
Giống như có vô số lệ quỷ, những bóng đen này không thể nhìn rõ mặt mà chỉ có thể nhìn thấy móng vuốt và nghe thấy tiếng gầm “ô ô ô” ai oán.
Con ngươi của mọi người đột nhiên giãn ra, tôi thậm chí còn hét lên: “Chúng tới rồi!”
Tôi vừa dứt lời, mọi người đều nâng vũ khí lên bắt đầu chiến đấu.
Những bóng đen này tựa hồ được tạo thành bởi khói đen, một khi bị đ.â.m vào, chúng sẽ hoá thành khói đen bay đi.
Thế nhưng, chúng nó lại có lực công kích thực sự.
Hơn nữa, nhất quan trọng là, hiện tại chúng tôi đã không còn trong ảo cảnh nữa.
Vậy những bóng đen này, lại là thứ gì?
Trong lòng tôi thấy khó hiểu, nhưng vẫn ra sức ngăn cản chúng.
Nhưng theo thời gian dần trôi qua, tôi nhận thấy thấy thể lực của cả bốn người chúng tôi đã có sự tiêu hao lớn.
Lúc này vẫn chưa tìm ra được chân thân của lệ quỷ, mà chúng tôi đã tiêu hao hơn phân nửa đạo khí trong người.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù chúng tôi có thể phá tan làn sương mù đen này trong chốc lát thì sao.
Đến khi gặp được chính chủ, chúng tôi cũng chẳng còn sức mà chiến đấu với đối phương nữa.
Mà tôi phỏng đoán rằng đối phương chắc hẳn cũng có suy nghĩ tương tự.
Chiến đấu trực diện, gã không phải đối thủ của mấy người chúng tôi, cho nên gã muốn dùng cách tương đối đặc biệt này.
Gã muốn từ từ, từ từ bào mòn sức lực và tinh thần của chúng tôi.
Tới khi chúng tôi tiêu hao được đến một mức độ nhất định, gã mới ra mặt, giáng cho chúng tôi một đòn chí mạng…