Minh Hôn - 1171
Cập nhật lúc: 2024-08-03 19:31:13
Lượt xem: 21
Đột nhiên thấy người phục vụ này nói như vậy, tôi sững sờ mất một lúc.
“Chúng tôi không gọi món nào cả!”
Người phục vụ cười cười: “Đây là do chủ tịch của chúng tôi đặc biệt phê duyệt, mời hai vị đi dùng bữa.”
Tôi và lão Phong liếc nhìn nhau một cái, có chút bất đắc dĩ.
Long tiên sinh này thật đúng là khách khí, một khi đã như vậy, tôi và lão Phong cũng không ra vẻ nữa.
Sau đó hai người chúng tôi đi theo người phục vụ đến phòng riêng số một để ăn cơm, lại là một bàn đồ ăn ngon.
Hai người chúng tôi căn bản ăn không hết, cuối cùng còn thừa lại rất nhiều.
Sau khi ăn no, tôi và lão Phong trực tiếp rời khỏi khách sạn Nam Thiên.
Lúc này, trời đã tối đen hoàn toàn.
Tôi nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.
Hầu như không có người nào ở vùng ngoại ô phía Tây, vì vậy đây là thời điểm tốt để đến đó.
Vậy là hai chúng tôi bắt taxi và đi thẳng đến nhà máy dược phẩm cũ ở ngoại ô phía Tây.
Khi chúng tôi đến địa điểm đó thì mới chỉ qua hơn chín giờ tối một chút.
Sau khi thanh toán và xuống xe, chúng tôi nhìn thấy một nhà máy cũ đã bị phá bỏ.
Theo lời của gã đầu trọc tên Cửu Long, sòng bạc ngầm của họ nằm trong nhà máy cũ ở ngoại ô phía Tây này.
Khu rừng nọ hẳn là ngọn núi ở bên cạnh này.
Vừa liếc mắt một cái, tôi chỉ tay thẳng về phía ngọn núi.
Tôi nói với lão Phong: “Lão Phong, hẳn là cánh rừng này, chúng ta vào đó xem đi!”
Lão Phong không nói chuyện, chỉ đáp lại tôi một tiếng “Ừ”.
Sau đó, hai người chúng tôi cùng mở Thiên Nhãn, nhanh chóng đi vào rừng.
Mới vừa tiến vào khu rừng, hai người chúng tôi liền cảm nhận được một luồng âm khí nồng đậm.
Hiển nhiên, âm khí nồng đậm như vậy chính là điều không bình thường.
Tôi và lão Phong nâng cao cảnh giác, rồi tiến về phía khu rừng nọ.
Càng đi về phía trước, nồng độ âm khí càng cao.
Càng đi sâu vào trong rừng, bước chân của hai người chúng tôi càng chậm lại.
Bởi vì ở đây âm khí đã kết thành một tầng sương trắng.
Rõ ràng là chúng tôi đang càng lúc càng tới gần nơi âm khí phát ra.
Bỗng nhiên, chúng tôi mơ hồ nghe giọng nói của con người truyền tới từ phía trước.
Âm thanh này rất nhỏ, rất mơ hồ, nghe không rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/1171.html.]
Nơi này, âm khí ở nơi này còn nặng như vậy, sao lại có tiếng người xuất hiện ở đây?
Điều này chắc chắn không bình thường, lão Phong và tôi bắt đầu bước chậm lại hơn nữa, tiếp tục đề cao cảnh giác.
Qua làn sương mù trắng dày đặc, chúng tôi bất ngờ nhìn thấy một ngôi nhà hiện ra ngay trước mắt.
Trước nhà có mấy bóng người.
Thấy cảnh này, tôi và lão Phong lập tức cảnh giác.
Chúng tôi quyết định núp sau tảng đá xanh lớn bên cạnh trước, rồi cẩn thận thò đầu ra ngoài để quan sát tình hình bên kia.
Tôi chỉ thấy đó là một ngôi nhà tranh đơn giản, được xây dựng một cách rất tuỳ tiện, không được chăm chút quá nhiều.
Tuy nhiên, khi nhìn rõ thấy người đứng trước căn nhà tranh kia, lòng tôi lại không khỏi đánh thót một cái.
Vậy mà là tên yêu đạo Bảo Khánh Vương.
Đã lâu không gặp, thế mà chúng tôi lại gặp tên kia trong hoàn cảnh thế này.
Tôi thấy ông ta vẫn giống hệt như trước, chẳng có gì thay đổi cả.
Có vẻ như độc của con rắn vàng nhỏ của cô nàng Vạn Vi kia cũng không thể g.i.ế.c c.h.ế.t được người này.
Nhưng ngoại trừ Bảo Khánh Vương ra, bên cạnh ông ta còn có hai người nữa.
Hai người kia đều ngã trên mặt đất, dường như sắp c.h.ế.t rồi.
Tôi và lão Phong không hành động ngay lập tức, chỉ tiếp tục đánh giá bọn họ.
Lúc này, chỉ nghe Bảo Khánh Vương bỗng nhiên mở miệng nói: “Trương Thiên Bảo, có giao Thực Âm Cổ ra không? Nếu không tao sẽ cho mày c.h.ế.t rất thảm!”
Vừa nghe thấy ông ta gọi tên Hương Chúc Trương, lòng tôi căng thẳng theo.
Trương Thiên Bảo còn không phải là Hương Chúc Trương sao? Kể từ trận chiến lần trước, Hương Chúc Trương đã dẫn người đồ đệ là Vạn Vi rời đi.
Người nọ nói rằng trước khi chắc chắn rằng Bảo Khánh Vương đã chết, ông ấy muốn ra ngoài trốn tránh một khoảng thời gian.
Vậy nên, cho tới bây giờ, Thực Âm Cổ vẫn đang được nuôi ở nhà tôi.
Chẳng lẽ người ngã xuống đất là Hương Chúc Trương cùng đồ đệ Vạn Vi của ông ấy hay sao?
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm đợi kết quả.
Cuối cùng, tôi thực sự nghe được giọng nói của Hương Chúc Trương: “Mày nằm mơ đi, cứ thẳng tay mà g.i.ế.c thầy trò chúng tao đi. Khinh Vũ Thiên Tôn sẽ báo thù cho hai người bọn tao!”
“Ha ha ha! Khinh Vũ Thiên Tôn ư? Mày đừng nằm mơ nữa, cho dù chúng mày có c.h.ế.t ở đây, cũng chẳng có ai biết đâu. Cho dù là đứa con do mụ giáo chủ Ngũ Độc Giáo - Hoa Duệ của chúng mày có tới, cũng không g.i.ế.c được tao đâu!”
“Tao nhổ vào, cho dù giáo chủ dùng một ngón tay cũng bóp c.h.ế.t được mày!” Một giọng nữ vang lên bên cạnh Bảo Khánh Vương.
Lúc này, tôi có thể rất chắc chắn.
Trong số ba người ở đây, có một người chính là yêu đạo – Bảo Khánh Vương.
Còn lại là Hương Chúc Trương - Trương Thiên Bảo, và nữ đồ đệ của ông ấy - Vạn Vi.
Chúng tôi chỉ muốn ra ngoài tìm kiếm quái vật ăn quỷ hồn, không ngờ lại bất ngờ gặp được chuyện ở nơi này.
Không nói tới Bảo Khánh Vương này đã từng có thù oán với chúng tôi, ông ta đã lập đàn tác pháp muốn hại Ngô Huệ Huệ và Dương Tuyết ngã chết.