Minh Hôn - 1248
Cập nhật lúc: 2024-08-11 10:39:25
Lượt xem: 9
Nói xong, trong miệng tên này gầm nhẹ một tiếng: "Sắc!”
Lời vừa nói ra, hai bên Mắt Quỷ trên trán gã đột nhiên phồng lên vô số tơ đen.
Giống như từng sợi mạch m.á.u đang phồng lên rồi lập tức lan ra bốn phía.
Thấy cảnh này, lòng tôi chấn động, nhanh chóng lui về phía sau.
Sau đó, thân thể của tên yêu đạo này đột nhiên run rẩy.
Mắt Quỷ trên trán “Ầm” một tiếng nổ tung, b.ắ.n ra rất nhiều m.á.u đen.
Mà tên yêu đạo này trong nháy mắt lúc Mắt Quỷ nổ tung cũng trực tiếp bỏ mình.
"Tự sát!" Tôi nhíu mày.
Cùng lúc đó, cơ thể của ba tên yêu đạo còn lại đã c.h.ế.t cũng đã xảy ra biến hóa rất quỷ dị.
Giống như tất cả giáo chúng của tà giáo Mắt Quỷ, sau khi c.h.ế.t thân thể sẽ nhanh chóng héo rũ, chỉ chốc lát sau sẽ biến thành một bộ thây khô đen như mực...
********
Cơ thể của bốn tên yêu đạo kia nhanh chóng khô héo, cuối cùng biến thành thây khô.
Cảnh tượng kinh khủng này, tôi đã thấy đến chai sạn rồi.
Đã không còn giống như lúc ban đầu nhìn thấy sẽ kinh hãi run sợ.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn mấy tên yêu đạo sau khi tự sát liền đạp một cước: "Đồ khốn nạn!"
Phải nói rằng giáo lý vặn vẹo của tà giáo Mắt Quỷ này thực sự rất lợi hại.
Cũng giống như bị tẩy não vậy, cho dù c.h.ế.t cũng tình nguyện sử dụng pháp chú tự sát, không muốn tiết lộ tung tích của tà giáo Mắt Quỷ.
Sau khi mắng một câu như vậy, tôi đi về phía lão Phong: “Lão Phong, cậu không sao chứ?”
Lão Phong hoạt động gân cốt của cánh tay một chút, sau đó nhìn vết thương của mình.
Lập tức khoát tay nói với tôi: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi!"
Nói xong, cậu ấy lấy từ trong túi xách của mình ra một lọ thuốc Vân Nam và một miếng băng vải, tự mình bôi thuốc lên vết thương.
Cùng lúc đó, Tam Tiền chân nhân mang theo đồ đệ của mình đi tới.
“Thật không ngờ, nơi này cũng có giáo đồ của tà giáo Mắt Quỷ!”
Thấy Tam Tiền chân nhân mang theo đồ đệ của mình đi tới, tôi lập tức tiến lên chào hỏi.
Vừa rồi, nếu không có ông ấy mang theo đồ đệ của mình tới hỗ trợ, e rằng chúng tôi thật sự gặp nguy hiểm rồi.
Cho nên tôi đối với ông ấy rất cảm kích: "Tam Tiền đạo trưởng, cảm ơn ông đã ra tay cứu giúp!"
Tam Tiền chân nhân khoát tay: “Ha ha ha, không có gì to tát đâu. Đều không sao chứ?”
“Tôi không sao, lão Phong chỉ bị thương nhẹ mà thôi!” Tôi lập tức trả lời.
“Ừm, không có việc gì là tốt rồi. Các cậu có bảo vật trong người, mau mang theo đồ đạc rời đi! Chuyện nơi này cứ giao cho thầy trò chúng tôi là được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/1248.html.]
Nói xong, Tam Tiền chân nhân chỉ chỉ mấy t.h.i t.h.ể trên mặt đất.
Tôi cùng lão Phong liếc nhau một cái, cảm thấy mình nên mau chóng rời khỏi nơi này.
Hai vật này quá quan trọng đối với tôi.
Vạn nhất lại xuất hiện biến cố gì thì sẽ rất rắc rối.
Cho nên tôi cũng không nói nhảm mà thẳng thắn với thầy trò Tam Tiền chân nhân: "Vậy làm phiền Tam Tiền đạo trưởng!"
"Không phiền, không phiền, sau khi các cậu rời đi tôi sẽ liên hệ với phái Thương Quan, để cho bọn họ xuống núi xử lý thi thể, chúng tôi chỉ trì hoãn một ít thời gian mà thôi!"
Tam Tiền chân nhân cười ha hả, cũng không coi trọng chuyện đó.
Tôi gật gật đầu: "Tam Tiền đạo trưởng, vậy tiếp theo mọi người dự định đi nơi nào?"
Tam Tiền chân nhân hít sâu một hơi: "Thiên hạ chính là nhà của chúng tôi, nơi nào có chuyện lớn phát sinh, tôi liền mang theo đồ đệ đi tới nơi đó!"
Tam Tiền chân nhân là một vị đạo trưởng lang bạt, cũng không có nơi đặt chân cố định.
Cũng giống với Độc đạo trưởng và lão Phong lúc trước, nghe ông ấy nói như vậy, tôi cũng không tiện hỏi thêm.
Tôi chắp tay với Tam Tiền chân nhân cùng đồ đệ của ông ấy, sau đó mở miệng nói: "Tam Tiền đạo trưởng, các vị đạo hữu, vậy chúng ta có duyên sẽ gặp lại!"
Lão Phong không nói gì, lúc này vết thương của cậu ấy cũng được xử lí ổn rồi.
Cũng giống như tôi, cậu ấy chắp tay với Tam Tiền chân nhân cùng các đồ đệ của ông ấy.
Tam Tiền chân nhân mỉm cười, cũng chắp tay đáp lại chúng tôi.
Sau đó, tôi và lão Phong nhìn lướt qua bốn t.h.i t.h.ể trên mặt đất.
Không chút do dự, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Tôi phải lập tức mang hai món bảo vật này về.
Ngọc Khóa Hồn thì cho Thượng Quan Thư còn Bách Hoa Đan này tôi cần giữ lại dùng để đột phá.
Suốt đoạn đường này, tôi và lão Phong không dừng lại chút nào, đồng thời còn phải đề phòng có bị người theo dõi hay không.
Nhưng cũng may là hết thảy đều thuận lợi, dọc theo đường đi cũng không xuất hiện bất kỳ biến cố nào.
Chờ đến khi hai người chúng tôi trở về nội thành thì cũng đúng mười hai giờ.
Xuống xe, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đến thành phố rồi thì sẽ không có nguy hiểm gì nữa.
"Lão Phong, chúng ta đi ăn chút gì trước đi, chờ cơm nước xong thì trở về trấn Thanh Thạch?"
Lão Phong “Ừm” một tiếng biểu thị đồng ý, sau đó hai chúng tôi đến quán mì nhỏ bên cạnh trạm xe gọi hai phần cơm rồi ăn.
Vốn mọi chuyện đang rất suôn sẻ, tôi cùng với lão Phong cũng dự định ăn cơm xong sẽ về nhà.
Nhưng chẳng ai ngờ lúc hai người chúng tôi đang ăn rất bình thường thì đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng đầu.
Tôi cũng không biết tại sao nhưng cơn choáng váng này tới rất đột ngột.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn và cố gắng lắc đầu.