Minh Hôn - 1360
Cập nhật lúc: 2024-08-26 21:43:15
Lượt xem: 15
Nhìn thấy điều này, tôi không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, sau đó quay sang nói với Thượng Quan Thư: “Thi Muội, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!”
Thượng Quan Thư liếc nhìn thoáng qua sáu tên quỷ sai đang nằm ở trên mặt đất, sau đó nói với tôi: “Trước tiên không vội, số lượng quỷ sai ở trong điện Mê Hồn này cũng không nhiều. Mà em cũng không có hạ sát thủ, cho nên anh cứ dùng bùa chú để trấn trụ bọn họ trước. Sau đó giấu bọn họ cho thật kỹ đã rồi lại lên đường cũng không muộn!”
Mặc dù lúc này chúng tôi đã bị bại lộ, nhưng Thượng Quan Thư vẫn có thể duy trì lý trí.
Sau khi nghe thấy điều này, tôi cảm thấy làm thế cũng rất khả thi, mặc dù làm như vậy có hơi rắc rối nhưng nó có thể tranh thủ cơ hội trốn thoát và kéo dài thêm thời gian bị bại lộ lớn nhất cho chúng tôi.
Cho nên tôi cũng không nói nhảm mà nhanh chóng lấy bùa chú luôn mang theo bên người ra, sau đó dán trực tiếp lên đầu của mấy tên quỷ sai kia.
Tiếp theo đó lại kéo lê thân thể của sáu quỷ sai này đi thẳng tới phía sau những bức tượng đồng trong điện Mê Hồn, giấu kỹ đi.
Những hành động này đều liền mạch lưu loát, hoàn thành chỉ trong một lần, rất nhanh chóng và không lãng phí thời gian.
Sau khi làm xong những việc này, chúng tôi lại phát hiện ở nơi xa lại có thêm mấy bóng quỷ hồn đang tiến vào bên trong điện Mê Hồn. Mà điều này cũng chứng minh ba quỷ sai ở bên ngoài đình hóng gió đã tỉnh lại.
Nhưng sau khi tỉnh lại, bọn chúng lại không phát hiện ra tôi và Thượng Quan Thư đã chạy trốn.
Nói cách khác, lá bùa Hồ Ly Tinh này có thể khiến người ta quên đi đoạn ký ức khi bị mê hoặc.
Đối với chúng tôi mà nói, điều này quả thực là không thể tốt hơn.
Bản thân tôi cũng không dám trì hoãn nữa mà nói thẳng với Thượng Quan Thư: “Thi Muội, đi thôi!”
“Được, bây giờ lập tức rời đi!” Thượng Quan Thư đáp.
Sau đó, tôi nắm lấy tay của Thượng Quan Thư rồi chạy thẳng về phía trước.
Chẳng bao lâu, chúng tôi đã lao ra khỏi lối vào của điện Mê Hồn.
Sau khi đi tới lối ra, tôi và Thượng Quan Thư lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Phóng mắt nhìn ra xa, ở bên ngoài lối ra của điện Mê Hồn có một con sông cực kỳ lớn, nước sông thao thao bất tuyệt, chảy về phương xa, còn ở bên phía chúng tôi chính là loài hoa Bỉ Ngạn - hoa Mạn Châu Sa màu đỏ nở đầy khắp núi đồi, còn ở bên kia sông chính là hoa Bỉ Ngạn – hoa Mạn Đà La màu trắng.
Đây hẳn là dòng sông Tam Đồ trong truyền thuyết và là điểm cuối của đường Hoàng Tuyền.
Ngoại trừ cái này ra thì ở phía bên kia sông, xa xa còn có một ngọn núi cao chót vót và khổng lồ, ở dưới ngọn núi còn có một tòa thành đen to lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/1360.html.]
Mà nơi đó hẳn là thành Phong Đô trong truyền thuyết, còn ngọn núi đó đương nhiên là núi Âm đứng đầu của Tam Giới.
Tôi và Thượng Quan Thư sửng sốt hồi lâu, sau đó tôi nghe thấy Thượng Quan Thư hưng phấn nói: "Tra nam c.h.ế.t tiệt, chúng ta tới rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy được thành Phong Đô!"
“Ừ! Chúng ta đi nhanh đi! Tiến vào bên trong thành Phong Đô kia sớm một chút!” Tôi vui vẻ nói.
Thượng Quan Thư gật đầu với tôi rồi đi thẳng theo lối đi ở trước mặt, hướng về phía xa của sông Tam Đồ.
Nước sông Tam Đồ có màu vàng như nước sông Hoàng Hà.
Theo truyền thuyết, nước sông này có ba loại tốc độ chảy: chậm, bình thường và nhanh, bởi vì có ba loại tốc độ này cho nên mới có tên là sông Tam Đồ.
Nếu muốn qua sông Tam Đồ thì phải đi bằng thuyền.
Tương truyền, đi thuyền thì phải trả phí.
Nếu không có tiền thì sẽ bị người lái đò ném xuống sông, sau đó sẽ phải tự mình trải nghiệm ba loại tốc độ dòng chảy của sông Tam Đồ, cũng như vô số cảm giác thê lương, phẫn nộ, bất đắc dĩ và tuyệt vọng gì đó ở trong sông.
Nhưng những chuyện này không tính là gì, bởi vì tôi có thẻ đen, cho nên hoàn toàn không có vấn đề gì về việc trả tiền vé thuyền.
Chúng tôi đi theo đoạn cuối của đường Hoàng Tuyền để tới bến thuyền, vừa hay cũng nhìn thấy một chiếc thuyền giấy cập bến ở đây, mà chiếc thuyền giấy này không khác gì so với mấy chiếc thuyền giấy được bán ở trong cửa hàng của tôi là mấy.
Nhưng ở đây, kích thước của chiếc thuyền này bằng với một chiếc thuyền nhỏ bình thường.
Trên mũi thuyền có một người chèo thuyền mặc áo tơi.
Người này cũng không yêu cầu ai đưa tiền cho mình, những con quỷ đến đây chỉ cần lên thuyền là được.
Nhưng có rất nhiều quỷ hồn không biết, một khi chiếc thuyền này ra khơi mà không trả tiền thì bọn họ sẽ bị ném ra khỏi thuyền.
Tất nhiên là ngay tại thời điểm này, cả Thượng Quan Thư và tôi đều chưa tận mắt chứng kiến. Trước mắt chỉ biết, tất cả những câu chuyện này chỉ là những chuyện xưa và trong thuyền thuyết của dương gian mà thôi.
Chẳng mấy chốc, hai chúng tôi đã đi tới mũi thuyền.
Chỉ thấy người chèo thuyền kia, lúc này đang ngồi trên mũi thuyền hút thuốc.
Bởi vì ở trên người của tôi không có mang theo tiền mặt, cho nên khi đến mũi thuyền tôi còn hỏi người chèo thuyền kia một câu: “Người chèo thuyền ơi, tôi không có mang tiền mặt, tôi có thể ngồi thuyền được không?”
Người chèo thuyền vốn còn đang hút một điếu thuốc, bất chợt nghe được câu hỏi này của tôi thì không khỏi quay đầu lại liếc nhìn tôi mấy cái.