Minh Hôn - 1393
Cập nhật lúc: 2024-08-26 22:18:32
Lượt xem: 11
Bạn chỉ được phép vào sau khi được xác định đủ điều kiện.
Hơn nữa, tình hình hiện tại là chỉ được phép vào mà không được phép ra.
Độc đạo trưởng nhìn thấy tình hình này, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Sao tiểu khu nào cũng bắt đầu thiết lập kiểm tra thân phận rồi, lần này chắc chắn chúng ta không thể quay về!”
“Nếu đã không thể quay về, vậy thì chúng ta đổi sang nơi khác, thành Phong Đô rộng lớn như vậy, muốn giấu Tiểu Vĩ và Tiểu Ngôn cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.” Sư phụ bổ sung một câu.
Mà Thượng Quan Thư ở bên cạnh nghe thế, lại trực tiếp lên tiếng:
“Sư phụ, Độc đạo trưởng, sau khi chúng con xuống đến âm phủ có thuê phòng trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh, nếu không chúng ta cứ đến đó thử đi?”
Độc đạo trưởng và sư phụ nghe thấy thế, chỉ đưa mắt nhìn nhau một cái.
Sau đó, cả hai người đều lập tức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Ngay sau đó, Thượng Quan Thư dẫn đường, sư phụ và Độc đạo trưởng tiếp tục đỡ tôi đi, lúc này tôi đã rất suy yếu, hồn lực bị tiêu hao gần như chẳng còn sót lại chút gì.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã quay lại nhà nghỉ nhỏ tôi đã thuê phòng trước đó.
Cũng may nhà nghỉ nhỏ này cách tiểu khu Hắc Ám không xa, chúng tôi chỉ cần đi qua mấy khu phố, là có thể chạy thẳng được đến cửa của nhà nghỉ.
Trong lúc này, toàn bộ thành Phong Đô đều vang lên cảnh báo “Cấm đi lại vào ban đêm”.
Tức là, khi chưa được quỷ binh cho phép ra ngoài, thì cần phải trở lại nhà mình.
Có thể nhìn thấy những quỷ binh này ở khắp mọi nơi, và họ luôn tiến hành kiểm tra cẩn thận những quỷ dân đang đi trên đường.
Cũng may, chúng tôi còn có hai quỷ sai là Độc đạo trưởng và sư phụ dẫn đường.
Cho nên, suốt một đường đi tới nhà nghỉ, chẳng gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.
Sau khi bước vào nhà nghỉ nhỏ, ông chủ trung niên kia đã nhận ra tôi.
Thấy tôi được sư phụ và Độc đạo trưởng đỡ vào, ông ta có chút nghi hoặc.
Nhưng thấy trên người Độc đạo trưởng có mặc quan phục, ông chủ vội đứng dậy hỏi: “Quan gia, sao thế này?”
Độc đạo trưởng lại thản nhiên cười nói: “Đây là cháu trai lớn của tôi, mới từ trên dương gian xuống đây.
Lúc ở quán rượu nó có hơi lỡ chén, sau đó nói mình có thuê phòng ở đây, cho nên tôi đưa nó về!”
Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của Độc đạo trưởng rất khá.
Ông chủ trung niên nghe vậy, lại thấy Độc đạo trưởng mặc trang phục của quan sai, cũng không dám đắc tội với Độc đạo trưởng.
Ông ta vội vàng mở miệng nói: “Vâng, không sai không sai. Người anh em này đúng là đã thuê phòng ở đây, là phòng 304 trên tầng ba.”
Nói xong, người nọ còn cúi đầu khom lưng, đi trước dẫn đường.
Chờ sau khi trở lại phòng, sư phụ đã xin ông chủ nhà nghỉ này mấy nén nhang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/1393.html.]
Ông chủ không dám chậm trễ, thậm chí còn vì thân phận quan sai của Độc đạo trưởng mà “hiếu kính”, không thu thêm dù chỉ là một xu.
Có thể thấy được, tại địa phủ này, địa vị của quỷ sai cao tới nhường nào.
Có thể nói, quỷ sai ở đây sẽ được hưởng quyền uy tuyệt đối.
Sư phụ nhận được nhang, tiễn ông chủ đi, sau đó mới thắp nhang lên.
Thượng Quan Thư đỡ tôi tựa đầu giường, nhẹ nhàng nói với tôi: “Đinh Vĩ, mau hít mấy ngụm hương nhang, anh sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.”
Mặc dù hồn lực của tôi đã gần như cạn kiệt, nhưng không có nghĩa là tôi không có ý thức.
Tôi vẫn có thể nghe được rõ lời Thượng Quan Thư nói, chỉ là không có sức lực mở miệng mà thôi.
Tôi cố gắng khống chế cơ thể mình, rồi nhẹ nhàng hít một hơi hương mà sư phụ đưa vào chóp mũi …
“Hô…”
Khi làn khói hương bay vào mũi, tôi cảm thấy một dòng nước trong trẻo chảy vào cơ thể, rất dễ chịu và ấm áp.
Hơn nữa, khi mùi hương đi vào cơ thể, hồn lực đã biến mất của tôi cũng dần dần được khôi phục.
Tốc độ khôi phục của tôi cũng càng lúc càng nhanh.
Mấy nén nhang lớn trong tay sư phụ chẳng mấy chốc đã bị tôi hít hết sạch.
Làm quỷ cũng có những lợi ích của việc làm quỷ.
Nếu là người, khi bạn cực kỳ đói khát, cho dù bạn có ăn dung dịch dinh dưỡng cũng không thể lập tức khôi phục năng lượng ngay được, mà phải chờ một chút để tiêu hóa thức ăn.
Nhưng làm quỷ thì khác, chỉ cần được truyền hương nhang, hồn lực có thể nhanh chóng được hồi phục.
Lúc này, tôi chính là như thế.
Vốn dĩ hồn lực của tôi đã rất suy yếu nhưng bây giờ đã được khôi phục khoảng 30%.
Tôi thở dài một hơi, vận chuyển hồn lực, ổn định hồn thể.
Sư phụ thấy tôi đã khá hơn, trực tiếp hỏi: “Tiểu Vĩ, hiện giờ con cảm thấy thế nào rồi?”
Sau khi tôi đã ổn định được hồn thề, mới ngẩng đầu nhìn sư phụ, nói:
“Sư phụ, con đã khá hơn nhiều rồi, vừa rồi bởi vì Hỏa Thiên Công đột nhiên nổi lên, cho nên hồn lực của con mới bị tiêu hóa quá độ mà thôi.
Bây giờ con đã được dùng hương nhang, được bổ sung năng lượng, hồn lực sẽ được hồi phục rất nhanh thôi.”
Nói xong, tôi còn nở nụ cười nhàn nhạt.
Sư phụ và Độc đạo trưởng nghe xong, lúc này mới yên tâm mà thở phào một tiếng.
Nhưng Độc đạo trưởng lại nghi hoặc nói:
“Tiểu Vĩ, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cơ thể của con lại đột nhiên xảy ra dị tượng (hiện tượng kỳ lạ)?”
Hai vị Độc đạo trưởng và sư phụ đã muốn hỏi hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra từ lâu rồi.