Minh Hôn - 1427
Cập nhật lúc: 2024-08-31 20:34:25
Lượt xem: 11
Lúc đó, tôi nghĩ.
Dù kết quả cuối cùng có ra sao, tôi nhất định cũng phải cùng người con gái trước mặt này sống hết phần đời còn lại.
Nghĩ tới đây, cuối cùng tôi cũng đọc to: “Cấp tốc nghe lệnh, sắc!”
Ngay khi câu chú được đọc ra, lá bùa trong tay tôi đột nhiên phát ra ánh sáng trắng.
"Ong" một tiếng, biến thành một đám tro bụi và biến mất.
Khi niệm chú, nước xung quang hồ Trọng Tuyền bỗng dậy sóng như muốn nổ tung.
Phát ra âm thanh "Ào ào", hoàn toàn khác với mặt nước tĩnh lặng trong gương trước đó.
Không chỉ vậy, ngọn lửa trên bệ đá cũng bắt đầu nhấp nháy.
Cũng phát ra âm thanh "Xèo xèo xèo", làn khói quấn quanh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Cái bóng trong ngọn lửa dường như cũng bị phá vỡ, trực tiếp biến mất.
Hai cây nến đang êm đẹp kia dường như được tiếp xúc với nhiệt độ cực cao.
Lúc này tan nhanh như nước, chảy xuôi xuống phía trên bệ đá.
Cùng lúc đó, ngọn lửa biến mất. Trên bệ đá xuất hiện một luồng sáng đen.
Tại thời điểm quan trọng này, có một luồng sức mạnh vô hình.
Mạnh mẽ tách bàn tay của Thượng Quan Thư và tôi đang vỗ nhau ra, rồi biến thành những gợn sóng, khuấy động khắp bốn phương tám hướng.
Tôi và Thượng Quan Thư đều ngã về phía sau, giữa chúng tôi đột nhiên "Ong" một tiếng, một ánh lửa xuất hiện.
Ánh lửa ngăn cách giữa hai chúng tôi, như muốn nói.
Từ giờ trở đi, mỗi người đi theo con đường riêng của mình, không can thiệp lẫn nhau.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa quên Thượng Quan Thư, tôi vẫn nhớ rõ những khoảng thời gian chúng tôi bên nhau.
Tôi cũng biết, chỉ cần chúng tôi rời khỏi bệ đá này, nhảy vào hồ Trọng Tuyền, khi đứng dậy lần nữa, Thượng Quan Thư sẽ không còn tồn tại trong tâm trí tôi nữa.
Lúc này tôi rất muốn ôm Thượng Quan Thư, nhưng nghi thức không cho phép tôi làm vậy.
Tôi từ từ đứng dậy rồi nhìn Thượng Quan Thư ở phía bên kia ánh lửa.
Trong lòng tôi không ngừng nói, có thể chúng tôi sẽ tạm thời quên nhau, nhưng nhất định tôi sẽ nhớ lại.
Bởi vì tình yêu của anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi.
Tôi không nói điều này, nghi thức cũng không cho tôi được phép nói ra.
Thượng Quan Thư cũng nhìn tôi thật sâu, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt thâm tình chân thành, muốn nói lại thôi, không dám lên tiếng …
**********
Thượng Quan Thư và tôi đứng nhìn nhau, trong mắt chỉ có đối phương.
Trong lòng càng có vô số lời muốn nói.
Những ký ức về Thượng Quan Thư cứ hiện lên trong đầu tôi.
Nhưng tôi biết thời gian của chúng tôi có hạn.
Sự quên lãng ngắn ngủi lúc này sẽ giúp chúng tôi có thêm cơ hội được hòa hợp với nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/1427.html.]
Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng gật đầu với cô ấy.
Thượng Quan Thư thấy tôi gật đầu, cũng hiểu được tôi đang nghĩ gì.
Đây là bước cuối cùng của nghi thức, lại bước xuống hồ Trọng Tuyền, như thế hai người chúng tôi mới có thể quên đi nhau.
Không tiếp tục do dự nữa, cuối cùng cả hai chúng tôi nhìn thật sâu đối phương, vô cùng bất đắc dĩ mà quay người sang chỗ khác.
Tôi nhìn lên bầu trời, tối tăm lại ngột ngạt.
Cúi đầu có thể thấy dòng nước trong hồ Trọng Tuyền đang không ngừng gợn sóng.
Trong lòng không chút do dự, tôi nhảy lên, trực tiếp lặn xuống nước.
Lúc tôi vừa xuống nước, âm thanh Thượng Quan Thư nhảy xuống nước cũng vang lên sau lưng tôi.
"Bùm", tiếng nước trong trẻo, nhưng lại mang một ý nghĩa khác.
Tôi hoàn toàn chìm trong hồ Trọng Tuyền, cảm giác lạnh buốt chẳng khiến tôi bận tâm chút nào.
Chỉ có một bóng hình cùng một cái tên vang vọng trong tâm trí tôi.
“Thượng Quan Thư.”
"Không, anh sẽ không quên em, anh sẽ không quên em. Thượng Quan Thư, Thi Muội, tình yêu của anh ..."
Trong đầu tôi không ngừng lặp lại những lời này, nhưng lúc này có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra.
Cơ thể tôi chợt run lên, đầu óc cũng chợt choáng váng một chút.
Ký ức mà tôi vừa mới nhớ lại được một nửa đột nhiên biến mất, anh sẽ không quên em ...
Nhưng cái tên phía sau, tôi, quên mất rồi ...
Tôi chìm xuống nước, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút bối rối.
Như vừa mới ngủ dậy, cảm thấy hơi mơ mơ màng màng.
Tôi, tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì? Tôi sẽ không quên ai?
Tất cả chuyện này xảy ra rất đột ngột, chỉ trong nháy mắt.
Tôi đã quên cô ấy, quên mất người tôi không muốn quên, quên mất tình yêu mà bản thân nhất định sẽ quên.
Nhưng trong lúc tôi đang bối rối, giọng nói của Kỳ Lân tiền bối đột nhiên vang lên trong đầu tôi: “Nhóc con, mau bơi xuống, cơ thể của tôi đang ở bên dưới …”
Bỗng được lời nói của Kỳ Lân tiền bối nhắc nhở, tôi chợt nhớ tới.
Đúng rồi, tôi đến đây là để tìm t.h.i t.h.ể của Kỳ Lân tiền bối.
Trạng thái toàn thân trong nháy mắt đã thay đổi, tôi bắt đầu chúi đầu bơi nhanh xuống dưới.
Nước ở trong hồ Trọng Tuyền không những lạnh thấu xương, mà tầm mắt cũng không được tốt cho lắm.
Mượn tầm nhìn mơ mơ hồ hồ, tôi tiếp tục bơi xuống.
Sau một lúc, tôi tìm thấy một vật nhô ra trên hồ, vật nhô ra trông giống như một thanh kiếm.
Lúc này nó cứ như vậy bị mắc kẹt trong nước, tôi nhìn thoáng qua đã thấy được nó.
Kỳ Lân tiền bối cũng hưng phấn nói: “Chính là nó, chính là nó.”
Sau khi nhận được Kỳ Lân tiền bối xác nhận, tôi không hề do dự.
Tôi tăng tốc nhanh hơn, cuối cùng cũng bắt được thanh kiếm.
Nhưng vào lúc này, giọng của Kỳ Lân tiền bối lại trở nên mơ hồ: "Hả? Sao chỉ có vỏ kiếm mà không có thân kiếm?"