Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Minh Hôn - 16

Cập nhật lúc: 2024-07-10 12:17:53
Lượt xem: 145

Sư phụ bỗng nhiên mở miệng, tôi nào dám chậm trễ?

Vội vàng đi tới phía trước bàn, “Bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Sư phụ thấy tôi quỳ xuống, liền nhanh chóng dùng mấy cây rơm rạ xếp thành một người rơm, đem người rơm bày biện ở trên bàn.

Trong tay kết ấn, trong miệng còn thì thầm vài câu, sau đó liền đốt ba lá bùa màu vàng.

Lúc này, âm phong trở nên mạnh hơn nữa, chung quanh cũng trở nên lạnh hơn.

Trước đó chúng tôi rải tiền giấy ở chung quanh, nhưng bởi vì trận âm phong này mà tiền giấy bay khắp trời, nhìn qua cực kỳ khiếp người.

Không chỉ có như thế, ở ngay lúc này.

Người rơm đang nằm ở trên bàn, dưới tình huống không có dấu hiệu gì, đột nhiên đã đứng lên.

Tôi nhìn thấy người rơm tự động đứng lên, cảm thấy cực kỳ kinh hãi.

Mà sư phụ cùng Lão Tần gia đang ở một bên cũng nhíu mày lại, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

Sư phụ mở miệng kéo dài giọng nói, lớn tiếng nói: “Minh lễ bắt đầu…… Nhất bái……”

Tôi “Vâng” một tiếng, liền dập đầu, nhưng trong nháy mắt tôi ngẩng đầu, lại ngoài ý muốn phát hiện.

Người rơm ở trên bàn, dường như đã di chuyển một chút.

Lúc đầu tôi còn tưởng mình nhìn nhầm rồi nên liếc mắt nhìn thêm vài lần nữa, kết quả sư phụ lại hô một tiếng “Nhị bái…..”.

Thẳng đến lúc này, tôi mới phát hiện.

Người rơm thật sự cũng nghiêng một chút, hơn nữa lần này là hướng tới chỗ của tôi, như thể nó cũng đang dập đầu giống như tôi vậy.

Sư phụ thấy tôi sững sờ nhìn người rơm, hiển nhiên có chút tức giận, lập tức quát tôi một tiếng: “Còn thất thần làm gì!”

Trong lòng tôi run lên, lúc này mới có phản ứng.

Sau đó lần thứ hai dập đầu, tiếp theo sư phụ lại hô một tiếng “Tam bái”, tôi tiếp tục làm theo.

Mà người rơm ở trên bàn, rõ ràng cũng làm theo.

Trông nó thật kì dị, nhưng tôi cũng không có mở miệng.

Sau khi dập đầu lần thứ ba, sư phụ lại kéo dài giọng nói: “Dâng rượu!”

Vừa dứt lời, nhanh chóng rót rượu trắng vào chén sứ trắng ở trên bàn.

Nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, sư phụ còn mang lên con gà trống lớn đặt ở bên cạnh.

Không giải thích gì thêm, trực tiếp c.ắ.t c.ổ của nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/16.html.]

Máu nóng trào ra dọc theo cổ của con gà trống lớn, cuối cùng “Tí tách tí tách” chảy vào bên trong chén rượu.

Sau khi m.á.u tươi nhiễm đỏ rượu trắng, sư phụ lại kêu tôi nhỏ m.á.u của chính mình vào trong chén máu.

Chờ làm xong những việc này, sư phụ lại vũ động kiếm gỗ đào vài lần, xoắn một lá bùa màu vàng liền quát khẽ một tiếng: “Con trai của tôi Đinh Vĩ muốn kết hôn, dùng m.á.u làm sách để chuyển hóa thành vật chứng nhận. Cấp tốc nghe lệnh, sắc!”

Nói xong, lá bùa trong tay sư phụ “Oanh” một tiếng, trực tiếp bốc cháy.

Nhưng ngọn lửa đang cháy này lại có màu xanh đậm.

Sau khi đốt lá bùa màu vàng, sư phụ rắc tất cả tro của lá bùa vào trong rượu máu.

Chờ làm xong những việc này, còn dùng ngón tay quấy vài cái, trực tiếp bưng tới trước mặt tôi nói: “Uống một nửa!”

Tôi tiếp nhận chén rượu máu, nhìn bên trong trộn lẫn tro của lá bùa cùng m.á.u gà và rượu, tôi thật sự không dám uống, nhưng chỉ có thể bịt mũi cố gắng đổ vào trong miệng.

Mang theo dư âm của m.á.u gà và rượu chính là vừa tanh vừa đắng, sau khi uống xong tôi liên tục nôn khan rất nhiều lần.

Về phần nửa chén rượu m.á.u còn lại, sư phụ trực tiếp đổ lên trên người của người rơm, sau đó ném vào trong chậu than để đốt.

Chờ làm xong những thứ này, tôi chỉ cảm thấy bên người của mình lạnh căm căm, cảm giác chung quanh đang có người nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhưng không được bao lâu, trận âm phong lạnh lẽo ở chung quanh, lúc này đã dần dần tan đi.

Vẻ mặt của sư phụ cũng dịu đi rất nhiều, hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm: “TiểuVĩ! Hiện tại con đã có thể đứng lên.”

Thấy sư phụ nói như thế, tôi có chút nghi hoặc: “Sư phụ, chuyện này kết thúc rồi sao??”

Sư phụ khẽ gật đầu: “Xong rồi.”

Nghe đến đó, tôi lại có chút ngốc.

Không phải nói muốn kết Minh Hôn sao? Tôi ngoại trừ nhìn thấy người rơm biết khom lưng, cũng không có nhìn thấy nữ quỷ?

Vì vậy, tôi đã nói ra những nghi hoặc ở trong lòng mình, sư phụ nghe tôi nói như vậy, thế nhưng lộ ra một tia cười khổ.

Thì ra không chỉ riêng tôi, ngay cả ông cũng không nhìn thấy.

Hơn nữa ông còn nói, tôi tốt nhất cả đời này đừng nhìn thấy.

Nói xong, liền kêu tôi thu dọn đồ đạc đi trở về.

Tôi thấy sư phụ không muốn nói, cũng liền không hỏi.

Chỉ chốc lát sau, chúng ta đã thu dọn xong.

Nhìn những ngôi mộ hoang ở xung quanh, tôi chỉ thấy lạnh sống lưng.

Tôi không muốn ở đây lâu, vì vậy tôi đã nhanh chóng rời khỏi đây cùng với sư phụ và Lão Tần gia.

Loading...