Minh Hôn - 195
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:14:07
Lượt xem: 33
Dưới ngọn đèn đường mờ ảo, bà lão này đột nhiên trở nên mờ ảo trước mắt ba người chúng tôi, rồi biến mất.
Nhìn thấy một màn này, chúng tôi đều há to miệng, lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được.
Một người đang đứng vậy mà có thể biến mất.
Bà, bà ta còn là người sao?
“Biến, biến mất?” Bạch Phong nhịn không được mở miệng.
Lúc này tôi đã chạy tới chỗ Triệu Thiến Thiến hồn phi phách tán.
Khu vực xung quanh trống rỗng, không còn gì cả.
Tôi biết, rốt cuộc Triệu Thiến Thiến cũng không thể trở về được nữa.
Mà bà lão kia cũng đã bỏ trốn mất dạng.
Tôi nghiến răng, siết chặt tay, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Nhìn mặt đất rỗng tuếch, tôi dùng tay nhẹ nhàng sờ sờ trên mặt đất: “Triệu Thiến Thiến, một ngày nào đó, tôi sẽ giúp cô đòi lại công đạo!”
Nói xong, Dương Tuyết và Bạch Phong đã đi tới chỗ tôi.
Dương Tuyết đột nhiên nói với tôi: “Đinh Vĩ, chúng ta đi thôi! Bà lão kia có đạo hạnh cao thâm, không phải là người mà chúng ta có thể đối phó!”
“Chỉ cần chúng ta còn sống, một ngày nào đó nhất định có thể quét sạch những tên yêu đạo này!” Bạch Phong lạnh lùng nói một câu.
Nghe hai người mở miệng, tôi chậm rãi đứng lên, đồng thời hít một hơi thật sâu.
Tâm tình cũng dần dần bình phục, không còn xao động, cũng trở nên lý trí hơn.
Dương Tuyết và Bạch Phong nói không sai, bà lão này bày ra bản lĩnh như vậy, ba người chúng tôi căn bản không thể chống lại.
Hiện giờ việc mà chúng tôi có thể làm, chính là đem thù hận chôn giấu ở đáy lòng.
Chỉ cần chúng tôi còn sống, một ngày nào đó chúng tôi sẽ báo thù cho Triệu Thiến Thiến, một ngày nào đó sẽ trừ khử sạch sẽ những tên yêu đạo này.
Nhìn thoáng qua bốn phía, tôi thở ra một hơi rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Hai người nghe tôi mở miệng, cũng khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, cả ba chúng tôi cũng bắt đầu rời khỏi nơi này.
Bây giờ đã là bốn giờ sáng, chỉ còn hai tiếng nữa là trời sẽ sáng.
Dọc đường đi, mọi người đều tương đối trầm mặc.
Mặc dù đã giải quyết được nữ quỷ trong khuôn viên trường nhưng trong lòng tôi lại không có nổi một chút niềm vui, ngược lại càng có cảm giác bi thương.
Sau khi rời khỏi khu phố cũ, chúng tôi đi đến một quán ăn.
Cả ba chúng tôi đều rất đói, chúng tôi ăn bánh bao hấp, sau đó chúng tôi chào tạm biệt nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/195.html.]
Dương Tuyết phải về trường học, tôi và Bạch Phong cũng phải tới nhà ga, chuẩn bị đón chuyến xe lúc 6 giờ để trở về thị trấn.
Khi chúng tôi chia tay, Dương Tuyết nói rằng cuối tuần là ngày nghỉ, cô ấy sẽ đến thị trấn để gặp chúng tôi.
Tôi và Bạch Phong đều không có ý kiến, chúng tôi khẽ gật đầu để bày tỏ sự đồng ý.
Sau đó ba chúng tôi tách ra.
Khi tôi trở lại cửa hàng, đã là tám giờ sáng.
Lúc này sắc trời cũng đã sáng, sư phụ đã đi ra ngoài luyện công buổi sáng, trong phòng chỉ còn một mình tôi.
Tôi vô cùng mỏi mệt, vô lực dựa vào trên sô pha.
Kết quả là vừa chạm vào ghế sô pha, tôi cảm thấy lưng đau nhói và hơi run.
Lần đầu tiên tôi rời khỏi sư phụ và một mình đối mặt với loại chuyện này, tự mình hại mình còn gặp phải bà lão lợi hại như vậy.
Tôi thực sự không biết liệu lần sau mình có còn sống hay không.
Ngay khi tôi đang nhìn lên trần nhà và nghĩ như vậy, nhiệt độ trong phòng đã đột nhiên giảm xuống.
Sau khi cảm nhận được, tôi khẽ cau mày, đây là âm khí.
Theo bản năng tôi ngồi dậy, đồng thời nhìn về phía bài vị của Thi Muội - Thượng Quan Thư.
Ý niệm mới vừa xuất hiện ở trong đầu, thì ngay tại vị trí đặt bài vị, hương khói lượn lờ rồi cứ thế quyện vào nhau.
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện.
Lúc đầu bóng người hơi mờ, nhưng đã nhanh chóng ổn định lại.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, một người phụ nữ xinh đẹp, thanh tao và xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở trước mắt tôi.
Cô gái này có làn da trắng, dáng người cao gầy trông vô cùng thướt tha lại khoác lên mình chiếc váy trắng càng thêm phần cao quý, mỹ lệ.
Không phải người khác, chính là người vợ Thượng Quan Thư xinh đẹp của tôi.
Thấy Thượng Quan Thư xuất hiện, không biết vì sao trước đó tôi còn đang nhíu mày đã đột nhiên giãn ra.
Thậm chí còn hét lên ở trong lòng: “Thi Muội!”
Nhưng sắc mặt của Thượng Quan Thư lại có chút khó coi: “Tại sao trên người của anh toàn là máu?”
Thấy Thượng Quan Thư dò hỏi, tôi không khỏi lộ ra một tia cười khổ: “Do một nữ quỷ đáng thương gây ra?”
“Nữ quỷ?” Thượng Quan Thư khó hiểu.
Ngay lập tức, tôi nói với Thượng Quan Thư từng chuyện đã xảy ra đêm qua.
Từ đầu đến cuối, tôi không giấu giếm bất cứ điều gì kể cả việc tôi đã nhìn thấy ấn ký của quỷ ba mắt mà mình từng nhìn thấy trên bia mộ của Chu Vận, cuối cùng là sự xuất hiện của bà lão thần bí.
Thượng Quan Thư nghe xong sắc mặt liền trở nên nghiêm trọng .
Lại còn mắng tôi ngay tại chỗ: “Tra nam c.h.ế.t tiệt, có phải anh bị ngốc? Không phải tôi đã nói với anh, nếu nhìn thấy ấn ký kia phải lập tức bỏ chạy sao? Với đạo hạnh này của anh, tham gia vào làm gì?”