Minh Hôn - 311
Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:42:53
Lượt xem: 40
Nói xong câu cuối cùng này, yêu nhân cơ hồ đã rống lên, hơn nữa dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Dường như ông ta phải chịu ủy khuất vô cùng to lớn, dường như chúng tôi đã phá hủy con đường làm giàu của làng bọn họ vậy.
Bạch Phong nhướng mày, ngẩng đầu lên: “Sinh lão bệnh tử, mọi người đều cần phải trải qua. Hơn nữa ông nuôi trùng thì thôi, cớ sao lại phải g.i.ế.c hai mẹ nhà họ Phùng?”
“Trùng mẫu, bọn nó càng lúc càng lớn, để nuôi được chúng thì cần phải có m.á.u người. Hơn nữa mẹ con kia, hoàn toàn là một gánh nặng của làng bọn tao, không quyền không thế, có c.h.ế.t cũng không ai quan tâm. Chúng mày nói xem tao không g.i.ế.c hai mẹ con đó thì g.i.ế.c ai?”
Yêu nhân này còn nói được lý lẽ hùng hồn, dường như đây là chuyện đương nhiên, mọi việc ông ta làm đều đúng.
Kết quả vừa dứt lời, Độc đạo trưởng đã đá một chân vào mặt của ông ta: “Chó má! Nói hươu nó vượn gì vậy! Giết hại mạng người, lại còn tự mình bịa đặt ra một lý do hoang đường đến như vậy! Sống c.h.ế.t có số, phú quý do trời định, chẳng lẽ mày chưa từng nghe qua câu này sao? Còn trồng cải bẹ, loại người như mày, cho dù trồng vàng cũng vô dụng. Nói, Thánh môn là loại tồn tại như thế nào, đi đâu mới có thể tìm được bọn họ? Còn có, ai truyền cho mày độc thuật dưỡng cổ, cần có điều kiện gì……?”
Độc đạo trưởng lạnh lùng lên tiếng, đối với lý do của yêu nhân này, ông ấy hoàn toàn coi như nói hươu nói vượn.
*nói hươu nói vượn: nói khoác loác, không thực tế.
Kết quả yêu nhân kia đột nhiên trừng mắt nhìn Độc đạo trưởng: “Tuy tao mới gia nhập Thánh môn không lâu, nhưng biết rất rõ quy định ở đó! Hơn nữa trùng mẫu vừa chết, tao cũng không muốn sống nữa. Tao sẽ không nói gì hết, muốn c.h.é.m muốn giết, tùy ý chúng mày……”
Không nghĩ tới, khi Độc đạo trưởng hỏi đến nguồn gốc của độc thuật Miêu cổ, vậy mà tên c.h.ế.t tiệt này lại trở nên mạnh miệng, dáng vẻ nhất định một chữ cũng không nói, khiến tôi nhớ đến tên thầy giáo Cẩu Kiếm cầm thú kia, cả hai không khác nhau chút nào.
Tôi nhướng mày, sau đó nói với tên yêu nhân kia: “Vừa rồi không phải ông còn nói mình sợ c.h.ế.t sao? Hiện tại, tại sao lại muốn chết? Nếu ông thành thật nói ra hết mọi chuyện, có lẽ chúng tôi sẽ suy nghĩ lại mà tha cho ông một mạng!”
Kết quả yêu nhân kia đã cười “Ha ha ha”, chế nhạo tôi nói: “Nhóc con, thời điểm tao bằng tuổi ngươi. Cha của mày có khi còn đang chơi bùn! Loại lời nói lừa gạt này trẻ con còn không tin, vậy mà mày còn tưởng rằng sẽ gạt được tao à? Nếu c.h.ế.t trong tay chúng mày, tao cũng chấp nhận! Chỉ đáng tiếc cho người trong làng của tao không thể làm giàu. Ra tay đi!”
“Hừ! Vẫn còn rất mạnh miệng, không cho mày nếm chút đau khổ, mày sẽ không biết nồi được làm bằng sắt!” Độc đạo trưởng nổi giận.
Lập tức cầm lấy nước chu sa, mở miệng yêu nhân kia ra, sau đó liền đổ nước chu sa vào miệng của ông ta.
Yêu nhân kia bị rót nước chu sa vào miệng, đột nhiên trở nên căng thẳng, không ngừng xoay đầu tránh né, trong miệng còn phát ra âm thanh “Ô ô ô”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/311.html.]
“Uống, mau uống vào cho tao!” Độc đạo trưởng lớn tiếng nói.
Mặc dù tôi và Bạch Phong không biết vì sao Độc đạo trưởng lại bắt tên yêu nhân kia uống nước chu sa, nhưng chúng tôi cũng không ngăn cản, chỉ đứng bên cạnh xem.
Nhưng lúc này, hai mẹ con nhà họ Phùng vốn dĩ đã trốn ở nơi xa, bỗng nhiên lại chạy tới.
Đồng thời tôi nghe anh Phùng nôn nóng nói: “Dừng tay, mau dừng tay……”
Đột nhiên nghe thấy anh Phùng nói như vậy, chúng tôi đã nhìn qua theo bản năng.
Lúc này sắc mặt của hai người họ vô cùng sợ hãi, vội vã chạy tới.
Độc đạo trưởng cũng không quá để ý, trực tiếp đổ hết nước chu sa còn dư vào trong miệng của yêu nhân kia.
Yêu nhân kia bị ép uống không ít nước chu sa, lúc này ho khan không ngừng, có vẻ rất khó chịu.
Còn anh Phùng thì đã chạy tới bên cạnh, lúc này nhìn thấy trưởng làng của bọn họ đang bị dính chặt trên mặt đất, tay không ngừng chảy máu, sắc mặt tái nhợt còn liên tục ho khan, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
“Thầy thuốc, thầy thuốc thả trưởng làng ra đi! Nếu, nếu trưởng làng có bất trắc gì, về sau, về sau chúng tôi hoàn toàn không dám ở lại Phùng gia câu nữa!”
Chính là sợ sau khi trưởng làng chết, nhà của trưởng làng có quyền có thế chắc chắn sẽ tới tìm bọn họ gây phiền phức.
Sau khi anh Phùng vừa dứt lời, dì Phùng cũng đã chạy tới. Nhìn thấy trưởng làng như vậy, cũng vô cùng thấp thỏm, lo âu.
“Đúng là nghiệp chướng mà! Thầy thuốc, ông mau thả trưởng làng ra đi! Không được g.i.ế.c trưởng làng……” Đồng thời dì Phùng cũng không biết đặt tay ở chỗ nào.
Mặc dù bọn họ vô cùng thống hận đối với người thả trùng, nhưng bọn họ nào dám thật sự g.i.ế.c người.
Hơn nữa chúng tôi là do bọn họ mời tới, nếu trưởng làng chết, bọn họ sẽ trở thành “đồng phạm.”