Minh Hôn - 422
Cập nhật lúc: 2024-07-15 18:29:29
Lượt xem: 18
Động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên là thu hút sự chú ý của chúng tôi.
Đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy con trai của Tề tiên sinh như không có xương, mềm nhũn trên mặt đất, đôi mắt trợn trắng, trong miệng không ngừng sùi bọt mép.”
"Con trai, con trai!"
Tề tiên sinh hốt hoảng, ông ta lấy vợ muộn, sinh con cũng muộn.
Tề Tiểu Thiên này, năm nay mới chín tuổi, mới đi học tiểu học, Tề tiên sinh rất yêu thương cậu bé.
Bây giờ nhìn thấy con trai mình đột nhiên như vậy, ông ta cũng sợ tới mức rối loạn tay chân.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người nào còn có tâm tư ăn cơm? Tất cả đều vây quanh.
"Tiểu Thiên đang yên đang lành, tại sao lại bị như vậy? Đây có phải là bị động kinh không?" Một bà lão nói.
Mà Tề tiên sinh cũng kịp phản ứng, nói với một tài xế bên cạnh: "Tiểu Vương, mau đi lái xe, tôi lập tức đưa Tiểu Thiên đến bệnh viện."
Tài xế Tiểu Vương không dám chậm trễ, vội vàng lao ra ngoài.
Mà sư phụ và Độc đạo trưởng, lúc này lại khẽ cau mày, tôi nhìn thấy Độc đạo trưởng đang lau nước mắt trâu, đây là đang mở thiên nhãn.
Sau khi mở thiên nhãn, Độc đạo trưởng nhìn thoáng qua Tiểu Thiên, sắc mặt nhất thời trở nên ngưng trọng, lại nhìn thoáng qua gian phòng, cuối cùng nhỏ giọng nói với sư phụ đang ở bên cạnh: "Không nhìn lầm, ra tay đi!"
Vừa nghe lời này, trong lòng tôi liền "lộp bộp" một tiếng.
Lời này của Độc đạo trưởng có ý gì? Còn phải mở thiên nhãn mới thấy, chẳng lẽ Tề Tiểu Thiên đã chọc vào thứ bẩn bỉu nào rồi sao?
Ngay lúc tôi còn đang thắc mắc, sư phụ đã chen qua, đồng thời nói: "Tề phu nhân, đưa đứa nhỏ cho tôi, không cần đi bệnh viện!"
Tề phu nhân nghe thấy lời này thì ngẩn người. Tề tiên sinh đứng bên cạnh nói: "Đinh đạo trưởng, ông , ông biết khám bệnh sao?"
Sư phụ gật đầu: "Coi như là vậy đi! Lúc này còn có thể trị, nếu trễ thêm một chút, bệnh tình của Tiểu Thiên có thể sẽ nặng thêm."
Vợ chồng Tề tiên sinh sớm đã không có chủ kiến, lúc này nghe sư phụ nói có thể chữa khỏi cho con trai bọn họ, căn bản cũng không nghĩ nhiều.
Tề tiên sinh lại tránh ra một con đường, sư phụ cũng không chậm trễ, trực tiếp đi tới trước mặt Tề Tiểu Thiên.
Mọi người đều trợn tròn mắt, đều muốn xem sư phụ chữa bệnh cho Tề Tiểu Thiên như thế nào.
Mà sư phụ cũng không vội vàng: "Tiểu Vĩ, Tiểu Phong, lúc bần đạo động thủ, đừng để người khác quấy rầy!”
Bạch Phong và tôi nhìn nhau, đều trả lời một tiếng: "Vâng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/422.html.]
Sư phụ nghe Bạch Phong và tôi trả lời, không mở miệng nữa, mạnh mẽ giơ tay lên, nhìn chuẩn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Tiểu Thiên "ba" một tiếng liền đánh lên.
Âm thanh cực kỳ lớn, một cái tát như vậy, trực tiếp in năm ngón tay lên mặt của Tề Tiểu Thiên.
Mọi người bên cạnh thấy vậy, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ai cũng không nghĩ đến, bao gồm cả tôi và lão Phong, cũng không nghĩ tới phương pháp trị bệnh của sư phụ lại là như vậy.
“Ông, ông đang làm cái gì thế?” Tề phu nhân là người đầu tiên tức giận chạy đến, trực tiếp mắng sư phụ một tiếng, muốn che chở cho Tề Tiểu Thiên.
Nhưng sư phụ lại đẩy bà ta ra: "Tiểu Vĩ, Tiểu Phong!"
Lúc này hai chúng tôi mới có phản ứng lại, tuy rằng không rõ vì sao sư phụ lại làm như vậy, nhưng chúng tôi lựa chọn tin tưởng.
Tôi cũng không chần chờ, trực tiếp đi lên phía trước, dùng một tay kéo Tề phu nhân ra.
Mà sư phụ không đợi những người khác kịp phản ứng, lại giơ tay lên tát một cái.
“Dừng tay, ông đánh con tôi làm gì?” Tề tiên sinh cũng trợn mắt lên, làm một người cha, ông ta cũng có chút kích động.
Các bác gái, ông lão đúng ở bên cạnh, cũng đều không chịu nổi, nhao nhao tiến lên, muốn kéo sư phụ ra.
"Ông đây là đang đánh người hay đang trị bệnh vậy?"
"Mau dừng tay!"
"Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, ông đánh nó làm gì?"
"..."
Nói xong, một đám người liền tiến lên vây quanh.
Tôi và Bạch Phong nhìn thấy mọi người tiến lên, vội vàng ngăn họ lại, trong miệng không ngừng hét: "Yên tâm chớ nóng nảy, yên tâm chớ nóng nảy, đây là trị bệnh, trị bệnh..."
Kỳ thật trong lòng tôi cũng không yên tâm, nhưng tôi nghĩ sư phụ cũng không phải là một người lỗ mãng, ông làm như vậy, khẳng định có đạo lý của ông, cho nên tôi đã tận lực ngăn cản.
Nhưng những người này vừa lôi vừa kéo chúng tôi, nếu không phải bên cạnh có cái bàn ngăn cản, chúng tôi căn bản ngăn không được.
Mà sư phụ đã giơ tay lên tát thêm một cái.
"Nếu như ông không chịu buông tay, bần đạo sẽ ra tay tàn nhẫn!"
Sau một tiếng quát lớn, sư phụ lại giơ cao bàn tay lên.
Mà mặt của Tề Tiểu Thiên cũng đã trở nên sưng đỏ.