Minh Hôn - 483
Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:38:19
Lượt xem: 16
Lúc này vẻ mặt của Trương Tử Đào rất hiền lành, đã biến thành một thuyết khách.
Nhưng tôi lại cười lạnh: “Trường sinh bất tử? Giống như mày nương nhờ vào tà giáo Mắt Quỷ, thao túng lệ quỷ đi làm chuyện thái âm bổ dương? Sau đó biến mình thành một quái vật, người không phải người, thú không phải thú? Mỗi tháng vào ngày mười lăm thì phải uống m.á.u người?”
Trương Tử Đào nghe tôi nói như thế hiển nhiên là đã hiểu được sự lựa chọn của tôi.
Đồng thời cũng hỏi ngược lại tôi một câu: “Cậu biết chuyện thái âm bổ dương?”
"Đương nhiên là tao biết, tao còn g.i.ế.c qua hai con lệ quỷ!" Tôi thản nhiên mở miệng nói, đồng thời vuốt ve kiếm gỗ đào.
Trương Tử Đào vừa nghe thấy lời này, vừa rồi vẻ mặt còn hiền lành cười hì hì, lúc này chợt biến sắc, lộ ra vẻ mặt hung ác đầy tức giận: "Một tuần trước là mày đã g.i.ế.c hai quỷ nô thải âm mà tao đã an bài ở phim trường?"
"Đúng vậy, là tao làm! Bằng không, tao làm sao tìm được mày! Tuy rằng chúng ta là bạn học, nhưng mày đã đi nhầm đường. Nếu mày hối cải, có lẽ tao sẽ tìm được biện pháp giúp mày..."
Tôi còn chưa nói xong, Trương Tử Đào đã bổ sung một câu: "Nếu tao không hối cãi thì sao?"
"Hừ, vậy cũng đừng trách tao thay trời hành đạo, c.h.é.m c.h.ế.t yêu đạo là mày!" Tôi lạnh lùng mở miệng chỉ kiếm về phía Trương Tử Đào.
Trương Tử Đào thấy tôi chỉ kiếm về phía mình, đã tức giận đến nổi trận lôi đình: "Cái gì là trời, cái gì là đạo. Hôm nay để tao nói cho mày biết, trời không dung tao thì tao chính là trời. Nếu đạo lấn áp tao, thì tao chính là đạo! Đã như vậy, đêm nay tao sẽ ăn mày."
Nói xong, sắc mặt của Trương đạo trưởng đã trở nên lạnh lẽo, đột nhiên lắc lắc cổ vài cái.
Ngay trong lúc đó, hai mắt của Trương Tử Đào bắt đầu trở nên đỏ ngầu như máu.
Trong miệng trực tiếp mọc ra hai cái răng nanh, vào lúc này móng tay cũng biến thành móng vuốt của thú.
Bề mặt da bao gồm cả khuôn mặt đột nhiên mọc ra từng cọng lông thú màu đen.
Không chỉ có như thế, một đôi tay đã biến thành vuốt thú.
Trương Tử Đào đã tu luyện một số yêu pháp của tà giáo Mắt Quỷ để kiềm chế bệnh tật và có một cơ thể khỏe mạnh.
Nhìn Trương Tử Đào không phải người cũng không phải thú, tôi không mảy may động lòng mà lạnh lùng nói: "Trương Tử Đào, tao cho mày một cơ hội cuối cùng. Quay đầu là bờ, đừng phạm sai lầm nữa."
"Sai lầm? Tao sẽ không từ bỏ sự lựa chọn của mình!"
Nói xong, Trương Tử Đào đã gào lên một tiếng, giơ một đôi móng vuốt lên rồi nhào về phía tôi.
Tốc độ của cậu ta rất nhanh, trực tiếp lao nhanh qua khoảng cách năm mét, đối mặt trực diện với tôi.
Nhìn thấy Trương Tử Đào tới gần, tôi nắm chặt kiếm gỗ đào, c.h.é.m ra một kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/483.html.]
“Phanh” một tiếng, cậu ta trực tiếp đánh lui tôi, sức lực rất lớn, tôi có chút chống đỡ không được.
Trương Tử Đào thấy tôi bị đẩy lui, mặt mũi tràn đầy lông thú đột nhiên nở một nụ cười gian xảo: "Đinh Vĩ, mày không phải là đối thủ của tao, đêm nay mày c.h.ế.t chắc rồi!"
Nhưng tôi lại cười "ha hả" và nói chuyện một cách bình tĩnh: "Thật sao! Vậy mày thử nhìn xung quanh đi ..."
******************
Thực lực của Trương Tử Đào đúng là lợi hại hơn trước kia rất nhiều, sức mạnh cũng ở trên tôi.
Nhưng tên này đơn thuần cho rằng cậu ta như vậy là có thể thắng được tôi. Quả thực chính là người si nói mộng.
Chẳng lẽ cậu ta thật sự cho rằng tôi chỉ đi một mình tới đây để đánh nhau với cậu ta?
Ngay khi tôi vừa mới mở miệng, trong đám cỏ dại tối đen, trong nhà máy bỏ hoang đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng bước chân.
Từng bóng đen lấp lóe mà ra và xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi.
Người xuất hiện đầu tiên chính là Bạch Phong, cậu ta trốn trong một tòa nhà nhỏ đối diện chúng tôi và luôn chú ý đến tôi.
Tôi vừa mới mở miệng, lão Phong cũng không có chậm trễ. Lập tức rút kiếm ra rồi đứng dậy, trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ lầu hai bị bỏ hoang...
Ngay sau đó, hai bên trái và phải trong bụi cỏ dại cũng lấp lóe bóng người chớp động. Sư phụ và Độc đạo trưởng đã kiếm gỗ đào trong tay, lập tức lao ra bên ngoài.
Về phần nhà máy bỏ hoang ở phía sau chúng tôi.
Dương Tuyết không nhanh không chậm mà cầm kiếm gỗ đào đi tới.
Đột nhiên, bốn phương tám hướng trực tiếp xuất hiện bốn bóng người.
Hơn nữa mỗi người đều mang theo kiếm gỗ đào với vẻ mặt không mấy thân thiện.
Trương Tử Đào nhìn thấy trận thế này, cho dù ngu ngốc cũng có thể hiểu được cậu ta đã bị tôi tính kế và dẫn theo người tới đây.
Hiện tại cậu ta đã bị chúng tôi bao vây.
Trương Tử Đào cau mày, lập tức nhìn về phía tôi: "Hừ, Đinh Vĩ, mày giỏi lắm, vậy mà kêu thêm người tới!"
“Thế nào? Bây giờ tao có được xem là đối thủ của mày chưa? " Tôi khẽ cười nói.
"Đừng quá đắc ý, đừng tưởng rằng chúng mày nhiều người, liền có thể bắt được tao! Bây giờ tao đã lợi hại hơn trước kia nhiều." Trương Tử Đào hung hăng mở miệng, hơn nữa vừa dứt lời, cả người Trương Tử Đào đã chấn động.