Minh Hôn - 639
Cập nhật lúc: 2024-07-20 16:41:06
Lượt xem: 21
Nếu anh ta không biết ăn năn hối cải, thì cũng không còn cách nào…
Chỉ có thể để cho anh ta ngày ngày bị dày vò trong sợ hãi, cho đến khi c.h.ế.t đi.
Tránh cho anh ta tiếp tục cho vay nặng lãi ở bên ngoài, bắt cóc trẻ em, gây họa cho người khác.
Tôi làm như vậy, cũng coi như là loại bỏ một khối u ác tính cho xã hội.
Trong lòng tôi nghĩ vậy, sau đó trở lại phòng.
Vừa bước vào phòng, sư phụ liền đi ra từ bên trong: "Ồ! Con đã tiễn tên kia đi rồi hả?"
"Vâng! Con đã tiễn anh ta đi rồi, còn khiến anh ta phải nôn tiền của con ra, còn lấy được thêm 5 vạn nữa." Tôi trung thực báo cáo lại với sư phụ.
Sư phụ gật gật đầu, chỉ thản nhiên nói với tôi: "Số tiền này không sạch sẽ, con cũng đừng giữ lại, tránh cho gánh nhân quả. Những ngày này trời lạnh, vi sư xem TV thấy trẻ em miền núi, không có quần áo bông mà mặc. Con quyên góp số tiền đó cho Hội Chữ Thập Đỏ đi! Cũng coi như giúp tên kia làm việc tốt, tiêu trừ nghiệp quả!"
Nói về nhân quả, mặc dù mơ hồ.
Nhưng người làm trong nghề này như chúng tôi đều rất tin tưởng vào điều đó.
Trên đời này luôn có nghiệt báo, chỉ là ít hay nhiều mà thôi, đây cũng không phải là giả.
Dẫu sao tôi cũng biết số tiền này đến tay cũng không sạch sẽ.
Loại tiền này, bản thân không thể xài, dễ bị gánh nhân quả.
Cho nên tôi rất trịnh trọng mở miệng với sư phụ nói: "Sư phụ yên tâm, con hiểu rất rõ chuyện này."
Sư phụ cũng không nói nhiều, chỉ châm thuốc lá, ngồi trên xích đu xem TV.
Sau đó, tôi tìm thấy trang web chính thức của Hội Chữ Thập Đỏ thông qua điện thoại.
Nhìn hình ảnh của trẻ em trên miền núi, bọn nhỏ thực sự rất đáng thương.
Không có một bộ quần áo đàng hoàng, mỗi ngày đi bộ đường dài, thậm chí có một số còn phải đi bộ hàng giờ trên đường đến trường, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Tôi cũng không do dự, tiền mà anh Hổ chuyển cho tôi, tất cả đều được quyên góp.
Tôi còn bỏ thêm 2 vạn, cũng coi như thêm một chút tâm ý của mình...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/639.html.]
Đến ngày thứ ba, tôi nhìn thấy tin tức anh Hổ đầu thú trên báo chí.
Cảnh sát cũng thông báo rằng thủ phạm của vụ bắt cóc trẻ em trong thành phố đã bị sa lưới, đồng thời triệt phá một băng đảng cho vay nặng lãi.
Thấy trên báo, ngoài những bức ảnh tiều tụy của Anh Hổ, còn có một số đồng bọn, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như vậy chuyện của anh Hổ cũng coi như xong, coi như tôi đã đòi lại công bằng cho những đứa trẻ bị bắt cóc kia.
Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của sư phụ, tôi làm một bùa giải, giải trừ bùa âm trên người anh Hổ.
Chờ làm xong những chuyện này, trong lòng tôi cũng kiên định không ít.
Trong tuần kế tiếp, việc kinh doanh của cửa hàng rất kém, tôi cũng có nhiều thời gian hơn để luyện tập.
Nhưng không biết vì sao, rõ ràng tôi đã chạm vào tấm màng mỏng của việc đột phá, nhưng lại không thể xuyên thủng.
Buổi trưa hôm đó, tôi và sư phụ tùy tiện ăn chút đồ, cũng không quá cầu kỳ.
Tôi kể cho sư phụ nghe về nghi hoặc gần đây tôi gặp phải trong tu luyện, sư phụ vừa nghe tôi nói mình sắp đột phá đến Đạo sĩ đỉnh phong, vẻ mặt của sư phụ không khỏi kinh ngạc: "Nhanh như vậy? Con đã cảm nhận được bình cảnh để đột phá?"
Tôi thấy bộ dáng sư phụ rất bất ngờ, tôi cũng không để ý, chỉ thành thật mở miệng nói: "Đúng vậy! Đã mấy ngày rồi, mấy ngày nay mỗi ngày con đều muốn đột phá, nhưng không đột phá được!"
Thấy tôi nghiêm túc, sư phụ không khỏi há hốc mồm..
Sau đó rất nghiêm túc nói với tôi: "Tiểu Phàm à! Thiên phú của con rất tốt. Nhưng con cũng đừng quá vội vàng, đôi khi quá vội vàng, ngược lại không phải là một điều tốt. Chậm lại một chút, nói không chừng tâm tình thả lỏng, tự nhiên liền đột phá!"
Nghe sư phụ nói như vậy, tôi nghĩ lại cũng có chút hợp lý, liền gật đầu, không nói chuyện này nữa.
Sau khi ăn vài đũa đồ ăn, sư phụ đột nhiên nói với tôi: "Tiểu Phàm à! Mấy ngày nay con cũng đừng để ý đến chuyện có đột phá hay không. Hai thầy trò chúng ta cũng tiết kiệm được không ít tiền. Bây giờ không lo ăn không lo mặc, con cũng có bằng lái xe, chi bằng đi mua xe đi!"
Nghe xong câu này, tôi sửng sốt tại chỗ, trong lòng tôi mừng rỡ. Mua một chiếc xe hơi, không phải là tôi chưa từng nghĩ đến.
Dù sao chúng tôi là dân làm ăn, có một chiếc xe hơi cũng thuận tiện.
Nhiều khi chúng tôi cần ra ngoài làm việc, mua hàng, v.v.
Chỉ là trước đây sư phụ và tôi kiếm được tiền cũng chỉ đủ tiêu xài qua ngày, không có dư dả gì.
Lúc này nghe sư phụ nói như vậy, cả người đều nổi lên tinh thần: " Được, sư phụ! Nhưng trong tay con không có đủ tiền, sư phụ bù thêm cho con nha, con thấy chiếc Mercedes hơn một trăm vạn cũng không tệ."
Sư phụ trực tiếp lườm tôi một cái, từ trong túi móc ra một thẻ ngân hàng: "Mercedes cái rắm, trong thẻ của vi sư chỉ có hơn 2 vạn, cộng thêm số tiền trong tay của con, hợp lại rồi mua đi!"