Minh Hôn - 641
Cập nhật lúc: 2024-07-20 16:41:40
Lượt xem: 20
Tất cả các loại phí được cộng lại với nhau và giá tiền cuối cùng là 6 vạn 1 ngàn tệ. Tôi còn dư ra được mấy ngàn tệ.
Sau đó Tiểu Lý lại nói: “Anh Đinh, anh muốn lấy xe ngay bây giờ hay là chờ một khoảng thời gian nữa?”
Về câu hỏi của Tiểu Lý thì tôi đã từng nghe người khác nói qua.
Thông thường sau khi mua xe thì đều được yêu cầu chờ một thời gian.
Bọn họ sẽ gửi đơn đặt hàng cho nhà xưởng và sau đó nhà xưởng sẽ giao hàng cho bọn họ. Trong lúc đó thì họ cần phải chờ một khoảng thời gian.
Nếu muốn lấy xe ngay bây giờ hoặc là lấy xe sớm hơn chút thì phải thêm tiền.
Tôi nhớ trong thẻ còn có mấy ngàn tệ cho nên hôm nay công việc chính là ra đây mua xe. Hôm nay có thể lái xe về thì không phải sẽ rất vui vẻ hay sao?
Tôi không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời nói: “Hiện tại có xe không?”
Tiểu Lý cười “Hắc hắc”: “Đương nhiên là có xe rồi! Nhưng cần phải đóng thêm 500 tệ để làm phí thủ tục!”
Tôi nghĩ 500 tệ cũng không đắt.
Tôi lập tức gật đầu: “Được! Để tôi chuyển cho anh thêm 500 tệ và tôi sẽ lái xe về!”
Sắc mặt Tiểu Lý vui vẻ: “Dạ vâng! Hai anh chờ một lát, tôi đi làm thủ tục liền!”
Vừa nói xong, Tiểu Lý ra hiệu bảo chúng tôi ngồi xuống ở một bên nghỉ ngơi.
Còn anh ta nhanh chóng chạy về phía quầy và nhỏ giọng nói vài câu với một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này trông khá là mập mạp, chắc là cửa hàng trưởng.
Lúc này ông ta nhìn chúng tôi vài lần rồi sau đó cười ha hả vỗ vào vai Tiểu Lý.
Có vẻ như ông ta rất hài lòng với năng lực nghiệp vụ của Tiểu Lý. Sau đó ông ta lập tức dẫn Tiểu Lý đi tới một căn phòng khác trong cửa hàng 4S rồi biến mất.
Tâm trạng của tôi và lão Phong khá tốt cho nên chúng tôi trò chuyện không ngớt.
Nhưng tôi đợi mãi đợi mãi hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy đối phương trở lại.
Tôi và lão Phong bắt đầu có chút sốt ruột vì vậy tôi tính đi qua đó hỏi một chút.
Nhưng vào lúc này, người bán hàng Tiểu Lý đã rời đi một lúc lâu lại vội vã chạy từ bên ngoài về!
“Anh Đinh, xe mới đã về rồi. Anh tới đây xem một chút đi!” Tiểu Lý cười hì hì nói.
Tôi vui vẻ nói với lão Phong: “Đi thôi lão Phong!”
Nói xong, tôi và lão Phong rời khỏi cửa hàng bán xe ô tô.
Tôi đi theo sự chỉ dẫn của Tiểu Lý và nhìn thấy chiếc xe mà tôi mua đang đậu ở bãi xe bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/641.html.]
Chiếc xe màu xám đã được chà rửa rất sạch sẽ. Hiện giờ tôi nhìn như thế nào đi chăng nữa thì trông cũng rất bắt mắt.
Tiểu Lý còn cười nói: “Xe mới tinh, tuyệt đối không phải xe tồn kho đâu.”
Tâm trạng của tôi và lão Phong vô cùng tốt. Tôi châm một điếu thuốc đưa cho Tiểu Lý.
Sau đó, tôi hớn hở mở cửa xe và chuẩn bị leo lên chạy thử. Dù sao đây cũng là chiếc xe sau này tôi sẽ chạy.
Tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi nhưng vấn đề là ngay khi tôi mở cửa xe ra thì trong nháy mắt, một luồng âm khí đột nhiên ập vào mặt tôi.
Tôi và lão Phong đều là người trừ tà cho nên vô cùng mẫn cảm đối với âm sát khí.
Đừng nói là giữa ban ngày ban mặt, ngay cả khi âm khí đột ngột xuất hiện vào buổi tối thì cũng có thể khiến cho cả hai chúng tôi chú ý.
Trong phút chốc, sắc mặt của tôi và lão Phong đều cứng đờ, cả người trực tiếp lùi về sau một bước.
Tay còn lại của tôi đồng thời dùng sức nhanh chóng ‘Rầm’ một tiếng đóng cửa.
Bởi vì vừa rồi trong nháy mắt tôi và lão Phong đều cảm nhận được rõ ràng trong xe này xuất hiện một luồng âm khí rất nặng
Âm khí ngoại trừ xuất hiện ở những hoàn cảnh địa lý đặc thù thì chỉ có thể phát ra từ trên người của những âm sát quỷ vật.
Chỉ với khoảnh khắc đó, tôi và lão Phong dám lấy nghề nghiệp của chúng tôi ra đảm bảo là trong xe này có quỷ.
Tôi và lão Phong đột nhiên hành động như vậy trực tiếp dọa Tiểu Lý nhảy dựng cả lên và lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Đinh, anh Đinh, anh, anh đây là?” Nụ cười của Tiểu Lý trở nên cứng đờ. Anh ta nghi ngờ mở miệng.
Mà tôi và lão Phong lại hơi cau mày, không để ý đến anh ta.
Thậm chí tôi còn trực tiếp lấy nước mắt trâu đặc chế ra. Tôi nhúng ngón tay vào và xoa lên mí mắt.
Trong lòng suy nghĩ, là tên không có mắt nào, dám chiếm xe mới của tôi?
Tôi lần lượt nhắm mắt và mở mắt, Thiên Nhãn đã được mở ra.
Sau đó tôi lại lần nữa duỗi tay nắm lấy tay cầm, bộ dáng vô cùng cẩn trọng.
Vẻ mặt của lão Phong đứng bên cạnh tôi cũng rất cảnh giác.
Tiểu Lý thấy hành động đó của chúng tôi, biểu tình có hơi đông cứng lại và trông rất quái dị.
Nhưng anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi.
Tay tôi lại dùng thêm chút lực để mở cửa xe ra.
Cửa xe lại mở ra lần nữa và có một luồng âm khí tràn ra.
Luồng âm khí này vô cùng nồng đậm có cảm giác giống như đang mở tủ lạnh.