Minh Hôn - 648
Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:40:27
Lượt xem: 13
Tại vì có rất nhiều người đến cho nên nhân viên bán hàng không tiếp đón được tốt. Cũng có thể là nhìn tôi và lão Phong không có khả năng mua nổi cho nên cũng không ai tới tiếp đãi hai chúng tôi.
Hai chúng tôi quả thật chỉ tới xem một chút. Cho nên tôi cũng không có mặt mũi để người khác tiếp đón.
Cho nên sau khi đi vào cửa hàng, chúng tôi cũng tự mình đi coi.
Bên trong trưng bày rất nhiều mẫu xe, nào là xe hơi, xe thể thao, xe việt dã. Xe rất đẹp nhưng giá cả không hề rẻ chút nào. Số tiền lẻ của tôi cũng chả thấm vào đâu.
Sau khi đi dạo được một lúc, một nữ nhân viên bán hàng có diện mạo ưa nhìn đã bưng hai ly ấm ra đưa cho chúng tôi.
Vừa đi đến trước mặt hai chúng tôi, cô ấy đã lễ phép mở miệng nói với hai người chúng tôi: “Mời hai vị uống nước. Tôi là nhân viên bán hàng Tiểu Phương. Hai người thích mẫu xe nào, để tôi giới thiệu cho hai người!”
Chúng tôi chỉ đến để đi dạo, căn bản không mua xe.
Thấy vậy, tôi cũng không muốn làm chậm trễ công việc của người khác cho nên vội giải thích nói: “Xin lỗi người đẹp, chúng tôi chỉ tới đây xem một chút rồi đi, không có mua xe.”
Tôi thầm nghĩ! Việc này chắc chắn sẽ bị người khác khinh bỉ.
Nhưng kết quả thì sao? Nhân viên bán hàng Tiểu Phương không chỉ không biểu lộ bất cứ nét mặt nào, thậm chí còn cười: “Người đi vào cửa hàng chúng tôi đều là những khách hàng tiềm năng thích chạy Mercedes- Benz. Không sao đâu, tôi có thể cùng đi xem với hai người!”.
Trong lòng tôi và lão Phong có hơi ngượng ngùng. Chúng tôi thật sự mua không nổi.
Nhưng nhân viên bán hàng này căn bản là không thèm để ý, thậm chí cô ấy còn rất kiên nhẫn giới thiệu cho chúng tôi.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nữ nhân viên bán hàng này, khó trách công ty của cô ấy có thể phát triển lớn mạnh như vậy.
Nhìn trình độ ăn nói, thái độ nghiêm túc của nhân viên cửa hàng này quả thực không thể chê được.
Nếu về sau tôi có tiền, tôi chắc chắn sẽ giúp nữ nhân viên này đạt thành tích tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/648.html.]
Nhưng chuyện này trước mắt chỉ có thể tưởng tượng. Hơn nữa tôi và lão Phong thật sự không có mặt mũi nào mà tiếp tục đi dạo tiếp cho nên chúng tôi định rời đi.
Sau đó, tôi mở miệng nói với nhân viên bán hàng Tiểu Phương: “Xin lỗi người đẹp Tiểu Phương, làm phiền cô lâu như vậy, chúng tôi cũng nên đi rồi!”
Tiểu Phương thấy chúng tôi muốn đi, cô ấy vẫn không có tức giận. Cô ấy vẫn giữ thái độ đó, nhiệt tình mỉm cười: “Vâng, hy vọng lần sau tôi có thể tiếp tục phục vụ hai vị!”
Nhưng Tiểu Phương vừa dứt lời, bên cạnh đã vang lên một giọng nữ mỉa mai: “Ai da! Lại bận rộn cả nửa ngày, để tôi xem nào! Cô lại không hoàn thành KPI của tháng này rồi.”
Tôi và lão Phong khi nghe được âm thanh này, theo bản năng đã nhìn qua.
Chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đang nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc.
Cô ta trang điểm đậm, thậm chí còn không sợ lạnh mà lộ ra một mảng thịt lớn trắng như tuyết. Tạo ra cảm giác như gái đứng đường.
Tiểu Phương nhìn thấy cô ta thì trầm mặt xuống, cô ấy nói với người phụ nữ đó: “Không cần cô quan tâm, tự lo chuyện của cô đi!”
“Ha hả! Trong kỳ thực tập này, tôi đã bán ra bốn chiếc xe hạng C. Cô thấy bên kia không? Đó là khách hàng thứ năm của tôi, đang ký hợp đồng với giám đốc. Còn của cô đâu? Trong ba tháng này, một chiếc cũng không bán được. Còn dựa vào quan hệ để được vào đây làm, ghê gớm thật đấy. Dựa theo quy tắc của cửa hàng chúng ta, kết thúc tháng này, cô chờ bị đuổi đi!” Người phụ nữ đó tiếp tục chế giễu.
“Đúng vậy, chúng tôi đều dựa vào bằng cấp và bằng bản lĩnh của mình mà vào được đây. Cô chỉ mới tốt nghiệp trung học, chính là đang hạ thấp tố chất của những nhân viên bán hàng Mercedes- Benz chúng tôi. Nếu không do cô, thành tích tháng này của tổ chúng tôi cũng sẽ không chỉ có một chút như vậy!” Một tên nhân viên bán hàng béo lùn mở miệng nói.
“Không phải vậy sao! Một chút ánh mắt cũng không có. Rõ ràng chỉ là hai tên nghèo khổ mà phải tốn nước miếng với họ hơn nửa ngày, còn không phải vô ích sao? Cũng may tháng sau cô phải rời đi rồi bằng không chúng tôi đều sẽ uống gió Tây Bắc!” Lại có thêm một nhân viên bán hàng xấu tính đả kích.
Tên nhân viên bán hàng xấu tính đã nói về tôi và lão Phong trong nửa câu trước, vẻ mặt rất khinh bỉ và trào phúng. Vẻ chế giễu trên mặt của anh ta khiến người khác vô cùng chán ghét.
Nhìn thấy vậy, trong lòng tôi mới hiểu được.
Xem ra trong cửa hàng này, ngoại trừ Tiểu Phương thiệt tình thực lòng bán hàng và đưa tiễn khách hàng đi ra ngoài thì những người còn lại đều là thấy tiền là sáng mắt cả lên.
Mà cô gái xấu tính tên là Tiểu Phỉ kia lúc này còn vô cùng đắc ý.
Cô ta nhìn tôi và lão Phong vài lần, sau đó cười lên hai tiếng “Ha hả”.