Minh Hôn - 679
Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:54:21
Lượt xem: 18
Nhưng lão Phong và tôi chỉ có đạo hạnh của Đạo sĩ đỉnh phong, nếu muốn đối phó với một lệ quỷ áo vàng, cho dù đối thủ là Đạo sư sơ cấp thì cũng sẽ rất khó đối phó.
Tất nhiên, hai chúng tôi cũng không sợ.
Ngoài việc có thể nhờ Phong ca tuỳ thời ra tay giúp đỡ, tôi cũng có thể mời Tiên gia, hoặc là cô vợ quỷ của mình đến.
Bất kể là ai, bọn họ đều có thể đối phó với lệ quỷ áo vàng này.
Đương nhiên, trên người tôi còn có một con át chủ bài, đó là chuông đồng.
Sức mạnh của thứ này hoàn toàn có thể trấn áp được một lệ quỷ áo vàng, nếu chúng tôi thật sự đánh không lại nó, tôi có thể rung chuông lắc nó đến chết.
Tuy nhiên, vào lúc này lão Phong lại nói với tôi một câu: "Nếu đã đụng mặt nhau rồi thì cứ đánh một trận trước đã. Nếu chúng ta đánh không lại thì tìm cách khác."
Lão Phong nói đúng, dù sao cũng đã đụng mặt nhau, nếu cứ như vậy mà rời đi, chẳng phải sẽ làm mất hết mặt mũi của người trừ tà rồi sao?
Hơn nữa, cứ để một con lệ quỷ áo vàng lắc lư ở chỗ này như vậy, nó có thể sẽ làm tổn thương những người qua đường.
Trong miệng tôi lộ ra một tia cười lạnh: "Nếu đêm nay đã gặp mặt, lệ quỷ áo vàng này cũng đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta!"
Vừa nói đến đây, tôi đã đưa ra quyết định và sẵn sàng hành động.
Nhưng vào ngay lúc này, nữ quỷ áo vàng ở phía xa kia đột nhiên di chuyển, bắt đầu hướng về phía của chúng tôi mà tới gần.
Cô ta không đi mà là bay tới.
Chân không chạm đất, cứ như vậy mà bay từ từ về phía bên này.
Mắt thấy đối phương đột nhiên di chuyển, từ trong miệng của tôi lập tức phun ra hai chữ: "Tới rồi!"
Nói xong, cả người tôi đột nhiên đứng thẳng dậy.
Lão Phong ở bên cạnh cũng "vụt" một tiếng đứng lên.
Cùng lúc đó, tay của hai người chúng tôi vô thức chạm vào bùa chú.
Nhưng khi nữ quỷ tiếp tục tiến đến gần chúng tôi, cách chúng tôi khoảng mười mét, vẻ mặt của tôi và lão Phong đột nhiên thay đổi.
Bởi vì tôi và lão Phong đều nhận ra nữ quỷ này, nữ quỷ này vậy mà lại giống hệt như cô Lý đã được chúng tôi tiễn đi trước đó.
“Cô Lý?” Tôi kinh ngạc, có chút không thể tin được.
Mặc dù cô Lý là một con quỷ, nhưng cô ta chỉ là một nữ quỷ bình thường không có bất kỳ sự oán hận nào.
Nhưng người xuất hiện từ hư không trước mặt tôi thực sự là một nữ quỷ áo vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/679.html.]
Rõ ràng là sự tồn tại của cả hai hoàn toàn không ở cùng một cấp độ, lúc này chúng tôi mới rời đi bao lâu chứ?
Tại sao chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, lại có thể khiến cô Lý biến thành lệ quỷ áo vàng được?
Tôi có chút không tin nổi, nhưng ngoại hình quả thực giống hệt nhau như đúc, không sai lệch một chút nào.
Bên cạnh tôi, lão Phong cũng lộ vẻ kinh ngạc, cau mày khó hiểu.
Mà nữ quỷ áo vàng kia cũng lập tức dừng lại ở một vị trí cách chúng tôi bảy tám mét.
Cơ thể của cô ta toát ra một luồng âm sát khí mạnh mẽ, mái tóc đen tung bay, áo vàng chuyển động.
Khuôn mặt của cô ta trắng bệch và vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ biểu cảm nào.
Cô ta trừng lớn đôi mắt cá c.h.ế.t không có đồng tử, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào chúng tôi, không nói một lời.
Thấy cô ta nhìn chằm chằm vào chúng tôi mà không nói câu nào, tôi lập tức mở miệng hỏi: "Cô có phải là cô Lý không?"
Tôi hỏi, nhưng tôi vẫn không dám lơi lỏng cảnh giác.
Nữ quỷ không trả lời mà vẫn nhìn chằm chằm vào chúng tôi như vậy.
Nhưng vào lúc này, lão Phong đã nhỏ giọng kêu lên: "Lão Đinh, cậu đừng hỏi nữa, cô ta chính là cô Lý, cậu mau nhìn về phía cái trán bên trái của cô ta kìa."
Nghe lão Phong nói vậy, tôi híp mắt cẩn thận nhìn vào cái trán bên trái của nữ quỷ.
Quả nhiên, trên trán bên trái của nữ quỷ có một vết bớt trắng nhạt.
Vết bớt rất nhỏ, hơn nữa làn da của nữ quỷ rất trắng, cho nên vừa rồi tôi không chú ý tới.
Còn nữ quỷ là cô Lý mà chúng tôi đã thấy trong khu chung cư trước đó, tình cờ cũng có một vết bớt trắng nhạt như vậy ở trên trán bên trái.
Thấy vậy, tôi không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên và sửng sốt.
Chuyện này là sao? Mới gặp nhau không lâu, tại sao cô Lý lại biến thành thế này?
“Cô Lý, cô gặp phải chuyện gì rồi?” Tôi tự mình lên tiếng hỏi.
Nhưng bộ dạng của nữ quỷ áo vàng vẫn bình tĩnh như cũ, vẫn không nói chuyện.
Còn ông chủ bán thịt nướng cũng dùng ánh mắt kỳ dị mà nhìn chằm chằm vào tôi và lão Phong.
Ông ta cũng làm giống chúng tôi mà nhìn vào nơi chúng tôi đang nhìn, nhưng nơi đó trống rỗng và không có ai cả, huống chi là người có tên "cô Lý".
Lúc đầu, ông ta nghĩ là do tôi và lão Phong đã uống quá nhiều cho nên mới nói nhảm như vậy, chính vì thế mà lật tay tiếp tục công việc nướng thịt của mình ...