Minh Hôn - 825
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:08:03
Lượt xem: 19
“Yêu lực trong cơ thể bà cụ đang lớn dần, cực kỳ không ổn định.” Thượng Quan Thư tiếp tục nói, cẩn thận nhìn chằm chằm đối phương.
Không đợi chúng tôi hiểu rõ mọi chuyện và sắp xếp bước tiếp theo.
Bà cụ đang run rẩy dữ dội và co giật đột nhiên lại hét lên một tiếng thảm thiết "A".
Ngay sau đó “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm m.á.u tươi, cuối cùng trợn mắt nằm trên giường không nhúc nhích.
“Mẹ, mẹ…” Cô Chu ngập ngừng gọi mấy lần.
Nhưng thấy bà cụ khắp người mọc toàn lông thú, nét mặt méo mó, người không ra người quỷ không ra quỷ, cô Chu không dám lại gần.
Nhưng Thượng Quan Thư ở bên cạnh lại nói: “Gân mạch đan điền đều bị đứt hết, bà cụ đã c.h.ế.t rồi!”
“Chết rồi?” Tôi hơi kinh ngạc, cứ như vậy mà c.h.ế.t rồi sao?
Sư phụ sắc mặt ngưng trọng: "Đây có lẽ là hậu quả nghiêm trọng của việc hóa yêu thất bại, bà cụ này vốn thân thể bị bại liệt, thể chất quá kém, năng lực của việc hóa yêu làm bà cụ chịu không nổi, chỉ sợ đây mới là nguyên nhân chính của việc đan điền cùng với gân mạch bị hủy, hóa yêu thất bại."
Sư phụ đưa ra một lời giải thích hợp lý, nhưng cũng thở dài.
Cô Chu nghe tin mẹ chồng cũng qua đời, không khỏi khóc òa lên.
Chồng cô ấy vừa mất, giờ lại thêm mẹ chồng chết, thật sự là một đả kích lớn.
Nhưng việc đã đến nước này, chúng tôi cũng không thể làm gì được.
Đồng thời, đã gần đến giới hạn thời gian Thượng Quan Thư xuất hiện, cơ thể của cô ấy bắt đầu mờ dần.
Cô ấy liếc nhìn cô Chu đang khóc, rồi chào tạm biệt tôi và sư phụ, tôi và sư phụ đều gật đầu.
Thượng Quan Thư nói chúng tôi tiếp theo hãy hành động cẩn thận, nếu có nguy hiểm thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cô ấy ra.
Nói xong, thân thể Thượng Quan Thư hóa thành một làn khói, biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Tất nhiên, cô Chu không nhìn thấy.
Bởi vì chuyện của bà cụ và Hoàng tiên sinh có chút đặc biệt, cả hai đều là nửa người nửa yêu
Vì vậy, sau khi bà cụ hóa yêu không thành, không lâu sau t.h.i t.h.ể cũng mọc ra giòi bọ.
Chưa đầy nửa giờ, hai cỗ t.h.i t.h.ể đã bị giòi bọ ăn sạch, chỉ còn vài khúc xương thối rữa.
Những con giòi bọ đó cuối cùng cũng biến thành một vũng m.á.u đen, bởi vì chỉ còn lại một ít xương nát vụn, cho nên cũng không làm linh đường.
Vì vậy, sư phụ và tôi đã xử lý suốt đêm, đem gửi những bộ xương nát vụn này đến lò hỏa táng gần nhất để đốt.
Chờ sau khi đốt xong, trời đã tờ mờ sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/825.html.]
Sau đó, lại đi thẳng đến một nghĩa trang bình thường gần đó, vội vàng chôn cất tro cốt của Hoàng tiên sinh và bà cụ.
Làm xong mấy cái này cũng đã trưa rồi.
Cô Chu mang theo hai đứa con và người cha mắc chứng si ngốc, trông như một đứa trẻ, quỳ trước bia mộ với vẻ mặt buồn bã, liên tục đốt giấy tiền vàng mã.
Tôi nhìn bộ dạng của cô Chu, cảm giác ban đầu lại xuất hiện.
Sự xuất hiện của chúng tôi có đúng không? Chúng tôi đã thực sự giúp đỡ cô Chu sao?
Chỉ qua một đêm, chồng và mẹ chồng của cô Chu đều qua đời, một nhà sáu người cứ thế mà mất đi hai.
Đối với cô Chu mà nói, điều này là giúp hay hại cô ấy?
Tôi cứ tự hỏi trong đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng.
Vì vậy, tôi nói với cô Chu đang quỳ trên mặt đất đốt giấy tiền vàng mã: "Cô Chu, xin hãy nén bi thương. Nơi này quá lạnh, còn có trẻ con và người già, chúng ta về thôi!"
Nhưng tôi vừa nói xong, cô Chu đột nhiên quay đầu lại.
Nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đỏ ngầu đầy nước mắt: "Cút! Không phải việc của cậu, hai người đã đồng ý đến cứu chồng tôi, mấy người đã làm gì rồi? Hết lần này đến lần khác đều không cứu chồng tôi, mà ngược lại, chồng tôi chết, mẹ chồng tôi cũng chết. Cút, các người cút hết đi…”
Cô Chu hung hăng nói, ngón tay cầm tờ tiền giấy chỉ ra bên ngoài nghĩa trang, bảo sư phụ và tôi cút ra khỏi đây.
Tại lúc này, tại thời điểm này, tôi cảm thấy nghẹn khuất hơn bao giờ hết.
Rõ ràng là tôi và sư phụ đã cố gắng hết sức, rõ ràng là chúng tôi đã tuân thủ bổn phận với tư cách là những người trừ tà, rõ ràng là chúng tôi đang cố gắng hết sức để cứu đối phương, rõ ràng là chúng tôi đã cố gắng hết sức để không để những người trong gia đình này biết được sự thật bi thảm hơn.
Nhưng kết quả! Chỉ đổi lại được một từ "cút".
Khoảnh khắc đó, tôi hơi mất tập trung, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Kết quả cô Chu lặp lại một lần nữa: "Còn muốn tôi nói nữa à? Cái loại đạo sĩ chó má, chẳng giúp ích được gì cả. Mau cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy các người."
Cô Chu vừa dứt lời, hai đứa con của cô ấy còn xô đẩy tôi: "Mẹ nói không muốn gặp mấy người! Cút đi, mấy người là người xấu..."
Như bị sét đánh, cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết.
Cảm giác khó hiểu, mâu thuẫn, rối rắm giữa đúng và sai.
Tôi muốn giải thích, nhưng không thể nói được gì.
Sư phụ lại nắm chặt cánh tay tôi: "Haizz! Tiểu Vĩ, chúng ta đi thôi..."
****************
Khi sư phụ nắm lấy tay tôi yêu cầu rời đi, tôi cảm thấy thực sự rất khó chịu.