Minh Hôn - 949
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:43:18
Lượt xem: 12
Bởi vì ở trên xe có thêm một cỗ thi thể, hơn nữa còn phải nhanh chóng xử lý nó càng sớm càng tốt, cho nên tôi không có đưa tiễn Dương Tuyết và Ngô Huệ Huệ, mà để Dương Tuyết ở lại dàn xếp mọi chuyện cho Ngô Huệ Huệ, còn mình thì đi cùng với lão Phong rời khỏi đây trước.
Tôi và lão Phong đi thẳng đến thị trấn Thanh Thạch, chuẩn bị phi tang t.h.i t.h.ể này càng sớm càng tốt.
Khi thời điểm đó đến, cho dù việc Chu Tĩnh mất tích và được báo cảnh sát thì mọi chuyện cũng đã giải quyết xong xuôi.
Như vậy thì việc sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác này sẽ cứ như vậy mà qua đi.
Trên đường đi, lão Phong và tôi bắt đầu suy đoán về thân phận của cái tên Bảo Khánh Vương kia.
Ban đầu, lúc chúng tôi có mặt tại nhà của Ngô Huệ Huệ thì cũng đã có được một sự suy đoán, tên yêu đạo này có thể là giáo đồ của tà giáo Mắt Quỷ.
Tuy nhiên, sau khi trải qua một trận chiến thì chúng tôi đã phát hiện ra một chuyện, người đàn ông tên Bảo Khánh Vương này không phải là giáo đồ của Mắt Quỷ mà chỉ đơn thuần là một yêu nhân tà đạo.
Mặc dù lúc đầu, loại này cũng có chút tương tự như thủ pháp dưỡng quỷ của Quỷ Tam Nguyên, nhưng cuối cùng vẫn bị chúng tôi quy nạp thành một loại thủ pháp dưỡng quỷ khác.
Chỉ là việc hôm nay không thể bắt được tên yêu đạo kia là do tình huống cụ thể mà chúng tôi biết được vẫn còn quá ít, cho nên không có cách nào có thể xác định được chính xác thân phận của tên yêu đạo kia.
Có lẽ ngày sau còn có thể rước lấy một ít phiền phức cho chính mình.
Nhưng chuyện đã đến nước này, bây giờ có nói thêm cũng vô dụng, cho nên chúng tôi chỉ có thể đi bước nào thì xem bước đó vậy.
Sau khi nhìn thời gian một chút thì đã hơn ba giờ sáng, mà chúng tôi cũng đã rời khỏi thành phố và sắp đến thị trấn Thanh Thạch.
Trên đường đi, tôi đã gọi điện cho Lão Tần Gia, nói với ông ấy là tối nay chỗ của tôi có một món “hàng cũ” cần phải nhanh chóng xử lý, đồng thời cũng nhờ Lão Tần Gia sắp xếp cho tôi một chút.
Tuy đạo hạnh của Lão Tần Gia không cao nhưng bản thân ông ấy đã trà trộn ở trong lò hỏa táng lâu như vậy, hơn nữa còn là bạn thân của sư phụ nhà tôi, cho nên đương nhiên hiểu ý tôi.
Ông ấy không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, chỉ nói là sẽ đi chuẩn bị ngay. Chờ đến khi chúng tôi vừa đến là sẽ lập tức mở lò.
Bên phía Lão Tần Gia không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là lúc chúng tôi sắp tiến vào thị trấn Thanh Thạch thì lại gặp phải phiền phức.
Bởi vì trên con đường duy nhất phải đi qua để tiến vào thị trấn nhỏ này thì lại có một cuộc kiểm tra an ninh.
Hơn nữa, vị trí của trạm kiểm soát an ninh cũng được thiết lập rất tốt, nằm ngay tại phía sau chỗ quẹo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/949.html.]
Trước đó chúng tôi còn chưa nhận ra, nhưng ngay khi vừa quẹo vào một cái thì phát hiện, ở ngay trước mặt của chúng tôi đã có một trạm kiểm soát an ninh tạm thời.
Mà lúc này lại tình cờ có một chiếc xe chở cá đang bị kiểm tra ở ngay phía trước mặt chúng tôi.
Nhìn đến chỗ này, trong lòng của lão Phong và tôi liền “lộp bộp” ngay tại chỗ.
Mẹ nó! Đừng có đùa như vậy chứ.
Bởi vì ở trong xe của chúng tôi hiện đang có một cỗ t.h.i t.h.ể nữ, cho nên làm gì có chuyện chúng tôi sẽ để yên cho kiểm tra chứ?
Một khi mở cửa xe ra thì sẽ lập tức bị bại lộ.
Khi thời điểm đó đến, tôi và lão Phong nhất định sẽ bị coi là tội phạm g.i.ế.c người và bị đưa đến đồn cảnh sát.
Cho nên vừa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tôi đã lập tức thay đổi ngay tại chỗ.
Theo lý mà nói, ngày thường ở một thị trấn nhỏ đến cả chim cũng không thèm ỉa này của chúng tôi có rất ít ô tô ra vào, nhưng tại sao hôm nay lại biến động đến mức đêm hôm khuya khoắt này lại đi kiểm tra an ninh?
"Lão Đinh, mau lùi xe lại. Nếu chúng ta lái xe qua đó vậy thì coi như xong!" Lão Phong vội vàng nói, bảo tôi đừng lái xe về phía trước.
Nghe lão Phong nói như vậy, tôi lập tức tắt đèn xe ngay tại chỗ, vốn là muốn lùi xe để tránh đầu sóng ngọn gió này.
Kết quả là vừa tắt đèn, một ánh đèn pin cực mạnh đã chiếu tới: "Phía sau, mấy người tắt đèn xe làm gì vậy? Mau tới đây tiếp nhận kiểm tra!”
Tôi bối rối tại chỗ, trong đầu cũng nghĩ đến việc có nên lập tức khởi động xe chạy trốn hay không.
Kết quả là vận khí của tôi xui xẻo tới cực điểm rồi, trong đầu vừa mới nảy ra ý định này thì một chiếc xe tải lớn chở cát từ phía sau đã lao tới chặn đường quay xe của tôi.
Loại đường cái ở nơi hương trấn* này của chúng tôi vốn là đường hẹp, cho nên việc giao thoa giữa các đường với nhau cực kỳ khó khăn.
(Hương trấn: Chỉ những thị trấn nhỏ và rất nhỏ ở Trung Quốc)
Nhưng nơi này là một khúc cua, phía sau còn có một chiếc xe tải lớn, khiến chúng tôi không có cách nào có thể lui lại được.
Lao về phía trước sao? Nhưng lao phía trước chính là một con đường chết, bởi vì thị trấn Thanh Thạch cũng nằm ở ngay phía trước, tôi còn có thể chạy đi đâu nữa?