Minh Hôn - 960
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:58:17
Lượt xem: 22
“Bạn? Bạn của anh là ai?” Cô gái đó lại tiếp tục hỏi.
Nhưng những chuyện về sau thì tôi không cần phải trả lời cô ấy.
Chỉ bình tĩnh mở miệng nói: “Về vấn đề này thì tôi không cần phải trả lời cô, cô chỉ cần đưa Thực Âm Cổ cho tôi là được!”
Rất rõ ràng, hoa văn này đại biểu cho cái gì đó.
Xem ra nếu tôi có trong tay cái hoa văn này thì đối phương sẽ không có lý do gì không đưa Thực Âm Cổ cho tôi.
Cô gái trẻ trừng mắt nhìn tôi một cái, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: “Được rồi! Nhưng Thực Âm Cổ là một vật chí âm - chí hàn - chí sát, cần được bảo quản ở bên trong một vật chứa đặc biệt, tôi không có năng lực mở ra, chỉ có thể chờ đến khi sư phụ của tôi trở về thì mới có thể đưa cho các anh được!"
"Người đẹp, cô có thể gọi cho sư phụ của cô được không? Chúng tôi thực sự cần Thực Âm Cổ để đi cứu người!" Tôi vội vàng nói.
Nhưng cô gái trẻ lại lắc đầu nói: "Sư phụ của tôi không mang theo điện thoại di động, cho dù gọi cũng vô ích. Cho nên các anh chỉ có thể đợi ở đây, hoặc là hôm khác lại đến!"
Nghe đến đó, tôi và lão Phong cũng có vẻ rất bất lực.
Chuyện đã đến nước này, không còn cách nào khác ngoài việc ở lại chỗ này đợi vậy.
Thấy chúng tôi định ở lại, cô gái trẻ này đã ra hiệu cho chúng tôi ngồi chỗ nào tùy thích rồi đi vào trong phòng sau.
Thấy cô ấy chuẩn bị rời đi, tôi lại hỏi cô ấy một câu: “Người đẹp, cô tên là gì?”
Cô gái trẻ đó không quay đầu lại mà chỉ thản nhiên trả lời một câu: “Vạn Vi.”
Nói xong liền bước thẳng vào trong phòng.
Người phụ nữ tên Vạn Vi này rất lạnh lùng và khó hòa đồng.
Nhưng bây giờ chúng tôi không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục chờ đợi.
Tôi chỉ mong Hương Chúc Trương có thể sớm quay lại, đến lúc đó chúng tôi đã có thể sớm mang Thực Âm Cổ này trở về.
Để cho sư phụ biết tình hình ở bên phía chúng tôi, tôi đã gọi điện và báo cho sư phụ biết.
Sư phụ cũng nói bên phía Độc đạo trưởng, ông có thể tự mình lo liệu được, đồng thời yêu cầu tôi và lão Phong phải mang Thực Âm Cổ này về cho bằng được.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng phút từng giây, lão Phong và tôi cũng đã chờ đợi hơn ba tiếng đồng hồ, chán muốn chết, đứng ngồi không yên.
Tôi thấy Vạn Vi đã vào trong phòng sau lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ra ngoài, liền đi tới cửa phòng, sau đó nhìn vào bên trong.
Kết quả là vừa mới nhìn vào đã khiến tôi choáng váng.
Trong ánh sáng mờ ảo của phòng sau, Vạn Vi kia lại đang chơi đùa với một con rắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/960.html.]
Một con rắn nhỏ màu vàng to bằng ngón tay cái, lúc này đang vươn đầu ra và phun lưỡi rắn về phía cô gái trẻ.
Vạn Vi thì thay đổi từ vẻ mặt lạnh lùng trước đó sang bộ dáng mỉm cười, trông có vẻ rất cao hứng.
Trừ cái này ra, thậm chí tôi còn phát hiện, ngay trên cổ áo của Vạn Vi có một con rết rất lớn đang bò.
Con rết kia dài khoảng ba mươi phân, chân dày đặc đến mức trông cực kỳ khủng bố.
Nhưng Vạn Vi có vẻ rất thích những thứ này, cứ chơi đùa với chúng, còn phát ra tiếng cười “Ha hả” rất êm tai.
Tôi trừng lớn hai mắt, chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Mẹ nó, khẩu vị của Vạn Vi này cũng quá nặng rồi, chơi với cái gì không chơi lại đi chơi với rắn rết.
Ngay lúc tôi đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Vạn Vi đột nhiên nói với con rắn nhỏ màu vàng: "Tiểu Kim, cái gì? Mày nói có người đang nhìn lén chúng ta sao?"
Nghe được câu này, trong lòng tôi không khỏi “Lộp bộp” một tiếng, mẹ nó, chẳng lẽ con rắn này thành tinh rồi sao?
Hay là nói Vạn Vi này tinh thông thú ngữ, cho nên mới có thể nói chuyện được với dã thú?
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì Vạn Vi đã xoay đầu qua.
Cô ấy vừa mới quay đầu lại thì con rắn ở trên tay và con rết lớn ở trên n.g.ự.c của cô ấy đều ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào tôi.
Sắc mặt của Vạn Vi càng tối sầm, khinh thường mắng tôi một câu: “Cuồng nhìn lén!”
Cuồng nhìn lén? Toàn bộ khuôn mặt của tôi co giật hai lần.
Nhưng tôi vẫn hướng vào trong phòng sau mà nói với Vạn Vi: “Thật xin lỗi, cô xem, là do cô quên không đóng cửa, cho nên tôi mới vô ý, vô ý thôi…”
Vạn Vi hừ lạnh một tiếng, nói thẳng: “Nhện nhỏ, đóng cửa!”
Vừa dứt lời, trước mặt tôi đã bỗng nhiên rũ xuống một thứ gì đó.
Nhìn thoáng qua, mẹ nó, hóa ra là một con nhện khổng lồ.
Con nhện đó to bằng nắm tay, phủ đầy lông tơ, có tám con mắt nhện sáng ngời khiến người xem cảm thấy lạnh sống lưng.
Còn không đợi tôi kịp hành động, con nhện lớn đã lao về phía trước, nhắm ngay vào mặt tôi mà vồ lấy.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, tôi sợ tới mức vội lui về phía sau để tránh con nhện lớn kia.
Nếu chẳng may bị con nhện lớn đó cắn trúng, thật không biết hậu quả sẽ ra sao.
Bên phía tôi mới vừa nhảy về phía sau một bước, lão Phong đã bị hấp dẫn.
Khi nhìn thấy con nhện lớn kia, cậu ta cũng không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.