Minh Hôn - 99
Cập nhật lúc: 2024-07-11 12:17:49
Lượt xem: 73
Đồng thời tôi còn nghe thấy Lão Tần gia nói: “Khó trách, khó trách, trước sau lại khác biệt lớn như vậy, hóa ra người kia là anh trai của cậu ta. Nhưng mà Độc Ngạo, sao Tiểu Phong lại bị biến thành song sinh mệnh hồn?”
Nghe vậy, Độc đạo trưởng khẽ lắc đầu: “Sư huynh, thân thế của Tiểu Phong là một bí ẩn, ngay cả em cũng không biết, khi nhận Tiểu Phong làm đồ đệ thì Tiểu Phong đã 14 tuổi, về phần lai lịch của Tiểu Phong trước nay nó chưa từng nhắc tới với em mà em cũng chưa từng hỏi qua bao giờ.”
Mọi người nghe đến đây thì khẽ gật đầu, không ai đặt câu hỏi nữa.
Bởi vì mỗi người đều có bí mật của riêng mình, đặc biệt là nghề này có liên quan đến rất nhiều cấm kị, giống như việc Bạch Phong là song sinh mệnh hồn và tôi thì kết âm hôn.
Người trong cuộc không muốn nói ra thì người ngoài như Độc đạo trưởng càng không muốn nhiều lời.
Vì vậy mọi người cũng không quan tâm tới việc này nữa, chỉ cần người không sao là được rồi.
Sau khi trấn áp được quỷ hồn của Hàn Tuyết Phong, mọi người lại nhìn về phía mấy quỷ hồn không đi qua được con mương kia.
Mấy quỷ hồn này ngoài việc nhe răng, há miệng về phía chúng tôi thì không làm gì được nữa.
Chúng tôi cũng không dám làm càn càng không dám quay lại để chịu chết.
Chúng nó đông như vậy hơn nữa chỗ này còn là hang ổ của chúng, nếu đi qua đó thì không khác gì đ.â.m đầu vào chỗ chết.
Vì vậy, mọi người chỉ còn cách đi trở về.
Bởi vì Hàn Tuyết Phong đã ra ngoài được một lúc, cho nên tinh thần của Bạch Phong cũng đang suy kiệt.
Vì vậy cậu ta mới hôn mê cho đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tôi chỉ còn cách cõng cậu ta ở trên lưng.
Trước khi rời đi, tôi nhìn quanh một vòng, muốn tìm xem Thượng Quan Thư đang ở đâu để nói với cô ấy lời cảm ơn.
Nếu không có cô ấy kịp thời nhắc nhở, chúng tôi nhất định chạy không ra sườn núi của khu mộ cổ.
Nhưng đáng tiếc, cô vợ quỷ của tôi, mỗi lần đến và đi đều không để lại dấu vết, ngày thường cũng không để ý đến tôi, hiện tại sao tôi có thể nhìn thấy cô ấy.
Tôi nói vào không trung một cậu: “Cảm ơn!” rồi quay người rời khỏi nơi này.
Trên đường đi tôi hỏi sư phụ, chuyện này có phải cứ như vậy mà kết thúc.
Sư phụ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói rằng tạm thời chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Nhưng Độc đạo trưởng đang đi ở bên canh lại đột nhiên nói: “Chuyện này khẳng định còn chưa kết thúc, hiện tại chúng ta đã lộ ra sơ hở, nếu không sớm khắc phục hậu quả, đám ác quỷ này nhất định sẽ tới cửa đòi mạng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/99.html.]
“Độc đạo trưởng, mặc dù chúng ta có lòng, nhưng không có đủ sức!” Sư phụ thở dài, có chút không cam tâm.
Sắc mặt của Độc đạo trưởng trầm xuống, nói: “Chúng ta nên quay về nghỉ ngơi ít ngày, tôi sẽ đi gặp một vị cao nhân tiền bối, mời ông ấy rời núi để trợ giúp chúng ta.”
Nghe thấy Độc đạo trưởng nói như vậy , còn nhắc đến một vị tiền bối làm tôi cảm thấy thật tò mò.
Năm nay Độc đạo trưởng bao nhiêu tuổi? Chừng 60 tuổi. Vậy tiền bối mà ông ấy nhắc đến đã bao nhiêu tuổi.
Không đợi tôi hỏi, Lão Tần gia ở bên cạnh đã hỏi luôn: “Tiền bối? Là cao nhân phương nào?”
Độc đạo trưởng cười nhẹ một cái: “Sư huynh, vị tiền bối này tuy rằng không có tiếng tăm gì, nhưng ông ấy cũng giống như anh, sống ẩn cư trong nhà tang lễ, là người có bản lĩnh.
“Ồ! Còn có chuyện này?” Lão Tần gia cũng trở nên hiếu kì .
Độc đạo trưởng khẽ gật đầu, nói: “Năm ngoái tôi và Tiểu Phong đã đi đến một nơi gọi là Hoàng Long trấn, thì gặp phải một tên ác quỷ, thứ đó rất lợi hại.”
“Tôi và Tiểu Phong suýt chút nữa đã bỏ mạng, trong thời khắc nguy cấp đó, chúng tôi may mắn được vị tiền bối này cứu giúp! Cũng coi như có chút duyên phận.”
Mọi người nghe xong thì gật đầu liên tục.
Đối thủ vừa mạnh vừa hung ác, chúng tôi chỉ còn cách mời cao nhân trong nghề đến giúp đỡ.
Nếu không, đợi chúng nó tìm đến cửa thì tám phần là lành ít dữ nhiều.
Ngoài việc mời người đến giúp đỡ, mọi người đều cảm thấy khó hiểu vì sao đám ác quỷ kia không thể vượt qua con mương nước đó.
Dọc đường đi tôi đều suy nghĩ về việc này, nhưng tôi vẫn không thể suy nghĩ ra.
Lúc này chúng tôi đã đi đến bên ngoài thị trấn.
Lúc này Bạch Phong cũng đã tỉnh nhưng tinh thần tương đối yếu, cảm giác không có tinh thần, không ngừng ngáp.
Bởi vì chưa diệt trừ được ác quỷ, chúng tôi lo sợ bọn chúng sẽ đi tìm Văn tiên sinh.
Vì vậy chúng tôi cũng gọi điện thoại cho Văn tiên sinh sau khi trở về.
Chúng tôi nói với bọn họ trong khoảng thời gian này hãy tạm thời đi tới nơi khác ở.
Còn về lý do, chúng tôi giải thích rằng làm như vậy sẽ khiến cho Văn tiểu thư cảm thấy yên tâm mà lên đường.
Vợ chồng Văn tiên sinh hết mực yêu thương con gái, nghe sư phụ nói như vậy cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ nhanh chóng rời đi nơi này.