Minh Hôn - 996
Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:44:37
Lượt xem: 15
Độc đạo trưởng đã bị mấy nữ quỷ kia mang vào khu mộ, sương mù càng ngày càng dày, khiến cho chúng tôi dần dần không còn thấy rõ nữa.
Lúc này lại nghe sư phụ nói như vậy, cho nên chúng tôi đã không còn ý định tiếp tục ở lại đây nữa.
Tôi gật đầu với sư phụ, sau đó kéo theo lão Phong rồi quay người bước ra khỏi khu mộ hoang.
Dựa theo lời nói của Thượng Quan Thư, sau khi gom đủ cả ba vật phẩm kia, tất cả những gì còn lại chính là chờ Độc đạo trưởng hồi phục.
Về phần kết quả cuối cùng sẽ như thế nào và có thực sự để lại di chứng gì hay không thì đó đã không còn là chuyện mà chúng tôi có thể quyết định được.
Một lúc sau, chúng tôi đã đi đến phạm vi bên ngoài của khu mộ, nơi này cách khu mộ khoảng bốn năm trăm mét.
Chúng tôi cũng không rời đi, bởi vì có quay về thì chắc cũng không ngủ được.
Vì vậy mà chúng tôi dự định sẽ ở lại đây trông coi đến sáng ngày hôm sau, đến lúc đó sẽ cùng nhau đi vào đón Độc đạo trưởng trở về.
Biểu tình của mọi người đều rất ngưng trọng, cũng rất lo lắng cho tình trạng của Độc đạo trưởng, nhưng lúc này không còn cách nào khác ngoài tiếp tục chờ đợi.
Sáu tiếng đồng hồ, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Ba người chúng tôi đợi mãi ở bên ngoài, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.
Huống chi chúng tôi thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy từng trận gào thét hoặc từng đợt khí tức kỳ dị phát ra từ khu mộ bên kia, nhưng chúng tôi lại không thể tiến về phía trước mà chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đợi được đến bình minh.
Đôi mắt của mỗi một người trong chúng tôi đều tràn đầy tơ máu, liên tục nhìn ngó thời gian ở trên điện thoại.
Giờ Thìn cũng chính là từ bảy giờ đến chín giờ sáng, lúc này nhìn lại thì còn mấy chục giây cuối cùng.
Mấy chục giây cuối cùng này, tôi thực sự ước gì nó có thể bay qua ngay lập tức.
Mọi người đều trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào thời gian, mong rằng mấy chục giây này sẽ trôi qua trong chớp mắt, như thể chúng tôi đã quên mất cả cách thở vậy.
Cuối cùng, khi thời cơ đến, lão Phong đột nhiên dập tắt tàn thuốc ở trên tay, sau đó hướng về phía khu mộ mà gầm nhẹ một tiếng: “Sư phụ, con tới đây!”
Nói xong, chúng tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì cậu ta đã là người đầu tiên xông ra ngoài và chạy thẳng về phía khu mộ hoang.
Tôi và sư phụ cũng không dám chậm trễ, cũng muốn xem tình hình của Độc đạo trưởng như thế nào.
Cho nên lão Phong vừa mới nhích người, chúng tôi cũng nhanh chóng đuổi theo, chạy vài trăm mét cũng chỉ là trong một khoảnh khắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/minh-hon/996.html.]
Khi chúng tôi đến khu mộ của Chu Vận lần nữa, sương mù ở nơi này đã tiêu tan.
Từ xa nhìn lại, giữa khu mộ, dưới bia mộ của Chu Vận, có một người đàn ông chỉ mặc một cái quần cộc đang nằm sấp ở trên mặt đất.
Vừa nhìn thấy người kia, trong lòng của lão Phong lập tức chấn động, vội vàng hét lên một tiếng: “Sư phụ!”
Nói xong, lão Phong đã nhanh chóng chạy tới.
Còn tôi và sư phụ cũng liếc mắt nhìn chằm chằm vào người đó.
Bóng dáng của người đó quả thực rất giống với Độc đạo trưởng, mặc dù không mặc quần áo nhưng vừa lúc có thể thấy được vẻ ngoài của ông ấy không còn lông thú và đặc điểm của dã thú nữa.
Nói cách khác, đủ loại biểu hiện yêu biến của Độc đạo trưởng đã biến mất.
Ít nhất nhìn từ bên ngoài, Độc đạo trưởng vẫn giống một con người.
Tốc độ của chúng tôi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy đến trước mặt Độc đạo trưởng.
Lúc lão Phong nhìn thấy trên người của Độc đạo trưởng đã không còn dấu vết của yêu biến thì trong lòng mừng như điên.
Cậu ta bế Độc đạo trưởng lên rồi nói với đối phương: “Sư phụ, sư phụ...”
Sau khi lão Phong kêu lên vài tiếng, Độc đạo trưởng mới chậm rãi mở hai mắt ra.
Nhưng vào lúc Độc đạo trưởng mở hai mắt ra, sắc mặt của ba người chúng tôi có mặt ở đây đều không khỏi thay đổi.
Bởi vì chúng tôi phát hiện, lúc Độc đạo trưởng mở mắt ra, đôi mắt đó rõ ràng khác với đôi mắt của người bình thường.
Hai con ngươi của Độc đạo trưởng rất đỏ, không phải là loại tràn ngập tơ m.á.u do thức khuya mà là màu đỏ rất tự nhiên.
Mà đôi đồng tử ở trong mắt của ông ấy cũng khác với người thường, nó lại “dựng thẳng” giống như của một con dã thú.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng của cả ba người chúng tôi đều không khỏi “lộp bộp” một tiếng, “di chứng” mà nam quỷ kia nhắc đến đêm qua cũng hiện lên.
Chẳng lẽ đôi mắt của Độc đạo trưởng chính là di chứng sao?
Chúng tôi vừa nghĩ đến đây, Độc đạo trưởng đã nhìn rõ chúng tôi, sau đó có chút mệt mỏi mà mở miệng nói: “Đây….đây là đâu vậy?”
“Sư phụ, người tỉnh rồi! Nơi này là khu mộ hoang ở thượng nguồn của hồ chứa nước, chúng con đã mang người tới đây để loại bỏ yêu độc trong cơ thể!” Lão Phong kích động nói.
Độc đạo trưởng tựa hồ còn có chút mơ hồ, dù sao thì lúc ông ấy bị yêu hóa, suýt chút nữa đã mất đi ý thức của chính mình.
Vì vậy mà chúng tôi đã kể lại tất cả mọi chuyện một cách ngắn gọn và nhanh chóng cho ông ấy nghe.