Mời Em Ăn Kẹo Dâu - 1
Cập nhật lúc: 2024-08-09 15:19:55
Lượt xem: 320
1
Hắn ra tay rất nặng, tôi bị đánh đến loạng choạng vài bước, nửa bên mặt vừa tê vừa đau.
Trong mắt hắn lại không có chút áy náy nào đối với tôi, ngoài sự tức giận, vẫn chỉ là sự tức giận.
Hành lang bệnh viện tư nhân vắng tanh.
Nhan Khỉ trốn sau lưng Kỷ Tùy run rẩy, khóc lóc kể lể:
“Anh Tùy, cô ta là một kẻ điên!”
“Cô ta thực sự muốn g.i.ế.c con của chúng ta, anh mau đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần đi!”
Kỷ Tùy lạnh lùng liếc nhìn tôi, giọng nói lạnh buốt thấu xương:
“Đồ Gia, tôi đã hứa từ lâu rồi, vị trí bà Kỷ mãi mãi là của cô.”
“Đứa bé này sinh ra tôi cũng sẽ giao cho cô nuôi dưỡng, sau này nó chỉ gọi cô là mẹ, rốt cuộc cô còn không hài lòng điều gì?”
“Sao cô có thể tàn nhẫn đến vậy, ngay cả một đứa bé cũng không tha?”
Nghe Kỷ Tùy nói muốn giao đứa bé cho tôi nuôi dưỡng, sắc mặt Nhan Khỉ lập tức trở nên tái nhợt.
Còn tôi nhìn người đàn ông trước mặt mà mình đã yêu mười năm, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo từng cơn.
Bắt tôi nuôi dưỡng con của hắn và ả bé ba kia, hắn thật biết cách làm nhục tôi mà?
Toàn thân tôi run rẩy, trở tay tát vào mặt Kỷ Tùy một cái, giọng nói cũng nhuốm sự nghẹn ngào:
“Kỷ Tùy, anh muốn có con, chẳng lẽ tôi không thể sinh sao?”
“Anh bắt tôi nuôi con của kẻ thứ ba, giữa chúng ta rốt cuộc ai mới là người tàn nhẫn?”
Tuy nhiên, sau khi nói xong hai câu này, tôi mới chợt nhận ra mình đã hỏi thừa rồi.
Tháng Năm Đổi Dời
Kỷ Tùy chê tôi bẩn, hắn còn không thèm chạm vào tôi, làm sao tôi có thể sinh con được?
Cảm giác tuyệt vọng ngập tràn đánh úp tôi, chân tôi run lên đến mức gần như không đứng vững, vô lực dựa vào tường, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tôi nức nở lên án: “Kỷ Tùy, chỉ vì tôi yêu anh, nên anh mới có thể tùy tiện chà đạp tôi như vậy sao?”
Khuôn mặt bị đánh đến đỏ ửng của Kỷ Tùy cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, ánh mắt nhìn tôi thêm phần không đành lòng.
Tuy nhiên, hắn không lập tức tiến lên an ủi tôi, mà trước tiên gọi trợ lý đưa Nhan Khỉ đi, rồi dặn dò trợ lý nhất định phải đảm bảo an toàn cho đứa bé trong bụng cô ta.
Sắp xếp ổn thỏa cho Nhan Khỉ xong, Kỷ Tùy mới quay lại chú ý đến tôi.
Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt tôi, rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng đỏ của tôi.
“Xin lỗi, Gia Gia, tôi không nên nhất thời nóng giận mà động tay với em, đừng khóc nữa.”
“Nếu em thật sự không thể chấp nhận đứa bé đó, vậy sau khi nó sinh ra hãy để Nhan Khỉ tự nuôi dưỡng.”
“Tôi sẽ để mẹ con cô ấy sống xa em ra một chút, sẽ không để họ đến làm phiền em.”
Hắn thật biết cách đ.â.m vào tim tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/moi-em-an-keo-dau/1.html.]
Trái tim tôi như bị đ.â.m thủng, đau đến mức khó thở.
Tôi vừa khóc vừa đá hắn, nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m hắn, hét lên khàn cả giọng:
“Kỷ Tùy, anh làm tôi thấy ghê tởm.”
“Anh dựa vào gì mà ức h.i.ế.p tôi như vậy? Dựa vào gì?”
Đối mặt với sự không chịu khuất phục của tôi, sự kiên nhẫn của hắn cuối cùng cũng cạn kiệt. Hắn cau có, khống chế tay chân tôi, lạnh lùng nói:
“Đồ Gia, đừng phát điên nữa!”
“Trước khi em gả cho tôi, tôi đã nói với em rồi, tôi không còn yêu em nữa!”
“Con đường này là do em tự chọn, em không có tư cách làm loạn với tôi, hiểu không?”
Phải rồi.
Hắn đã không còn yêu tôi nữa.
Tôi rõ ràng đã biết điều đó từ lâu rồi.
2
Tôi biết Kỷ Tùy từ năm tôi bảy tuổi.
Năm đó bố mẹ tôi ly hôn, cả hai đều không muốn nuôi tôi, nên đã bỏ tôi lại ở khu vui chơi.
Nếu không có Kỷ Tùy chín tuổi mang tôi về nhà họ Kỷ, có lẽ tôi đã bị bọn buôn người bắt cóc.
Hai chúng tôi là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, từ quen biết, đồng hành, thấu hiểu đến yêu nhau, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ đến không ngờ. Tôi đã từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ cứ như vậy bình dị và hạnh phúc đi hết cuộc đời.
Tuy nhiên, vào năm tôi hai mươi tuổi, công việc kinh doanh của nhà họ Kỷ gặp vấn đề, có lúc gần như phá sản.
Bố Kỷ đột ngột qua đời vì nhồi m.á.u cơ tim, mẹ Kỷ đau buồn quá độ lâm bệnh nặng, Kỷ Tùy phải gánh trên vai một khoản nợ khổng lồ.
Những kẻ đòi nợ bắt hắn lên tầng ba mươi bảy, nói nếu không trả tiền, họ sẽ ném hắn xuống.
Tôi muốn cứu hắn, nhưng đó là một khoản nợ trăm triệu, tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm đến kẻ thù không đội trời chung của Kỷ Tùy, Tần Quan Dã – con trai thứ hai của nhà họ Tần.
Chỉ cần tôi đồng ý ở bên Tần Quan Dã một tháng, anh sẽ bù lỗ cho nhà họ Kỷ một trăm triệu.
Tôi không muốn, nhưng tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Tôi không thể trơ mắt nhìn Kỷ Tùy chết.
Tôi muốn hắn sống tốt.
Thế nhưng, một tháng sau khi tôi gặp lại Kỷ Tùy, hắn lại đỏ mắt nói với tôi: “Gia Gia, anh thà c.h.ế.t còn hơn để em cứu anh.”
Hắn đau khổ tột cùng, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng và đau thương:
“Đồ Gia, anh là một người đàn ông, lại để em phải hy sinh sự trong sạch của mình để cứu anh, anh còn mặt mũi nào nhìn em nữa?”
Hắn khóc rất đau lòng, tôi đưa tay ra muốn ôm lấy hắn.
Nhưng tôi vừa đến gần, Kỷ Tùy liền lùi lại: “Đừng chạm vào anh.”