Mời Em Ăn Kẹo Dâu - 4
Cập nhật lúc: 2024-08-09 15:20:57
Lượt xem: 879
Tần Quan Dã nắm c.h.ặ.t t.a.y đánh trả, khịt mũi khinh bỉ: “Sắp thành chồng cũ rồi, đúng không?”
Mặt mày Kỷ Tùy sa sầm đến đáng sợ: “Có phải anh chán sống rồi không?”
Hai người tranh cãi vài câu rồi lao vào đánh nhau.
Tôi lúc này đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, không còn tâm trí để ý đến họ, sau khi bắt được taxi, tôi lên xe đi ngay.
Về đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vừa nhét đầy một chiếc vali thì Kỷ Tùy quay về.
Trên má phải hắn có một vài vết xước, có lẽ là dấu vết để lại sau cuộc ẩu đả với Tần Quan Dã vừa rồi.
Tôi không biết hắn bỗng dưng nổi điên cái gì, chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng nói:
“Em xách hành lý định đi đâu? Đi tìm Tần Quan Dã à?”
Những năm gần đây tôi và Tần Quan Dã không có liên hệ gì, nhưng tôi không định giải thích với Kỷ Tùy nữa.
Xét cho cùng, chúng tôi cũng sắp ly hôn, tôi đi đâu thì có liên quan gì đến hắn?
Vì vậy tôi nói: “Tôi muốn đi đâu thì đi, anh không quản được!”
Câu nói này lại động chạm đến điều tối kỵ của hắn, hắn tức giận ấn tôi vào tường, gần như gầm lên hỏi:
“Em muốn ly hôn với tôi vì Tần Quan Dã đúng không?”
“Vì anh ta nói anh ta vẫn còn yêu em, cho nên em rung động?”
“Hay là, hai người đã lén lút qua lại từ lâu? Lần này hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Tám năm trước cùng với anh ta lăn lộn một tháng, em rất nhớ đúng không?”
“Đồ Gia, em luôn miệng nói yêu tôi, vậy mà lại lén lút qua lại với người tình cũ!”
“Em thèm khát như vậy, không chịu nổi cô đơn đến thế sao?”
Hắn lại trơ trẽn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, đổ lỗi về việc ly hôn cho tôi, còn dùng những lời lẽ kinh tởm đó để sỉ nhục tôi.
Tôi tức đến run người, dồn hết sức đạp hắn một cước, nhưng Kỷ Tùy vẫn chịu đau không hề nhúc nhích.
“Tần Quan Dã nói không sai, trong khi anh ngoại tình có con riêng, lấy đâu ra mặt mũi mà trách móc tôi?”
Tháng Năm Đổi Dời
Ba chữ “Tần Quan Dã” dường như đã trở thành điểm yếu chí mạng của Kỷ Tùy.
Đôi mắt hắn bùng lên ngọn lửa giận dữ, như muốn thiêu tôi thành tro bụi, hắn cười lạnh nói:
“Em nghe lời Tần Quan Dã đến vậy sao?”
“Thích anh ta rồi? Muốn ly hôn với tôi, sau đó cưới anh ta đúng không?”
“Đồ Gia, người năm xưa sống c.h.ế.t đòi lấy tôi là em.”
“Đời này em sống là người nhà họ Kỷ, c.h.ế.t cũng là ma nhà họ Kỷ!”
“Muốn phản bội tôi để sống cùng với Tần Quan Dã? Em đừng mơ! Tôi sẽ không bao giờ để hai người được như ý đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/moi-em-an-keo-dau/4.html.]
Tôi cảm thấy hắn có lẽ điên rồi.
Rõ ràng không còn yêu tôi nữa, nhưng lại vì sự chiếm hữu buồn cười và cố chấp mà không chịu thả tôi đi.
Tôi đã lãng phí mười năm cho hắn, chẳng lẽ muốn tôi phải dành cả đời bị giam cầm trong cái nhà tù này sao?
Tôi không thể chịu đựng được nữa, bèn đẩy hắn ra: “Kỷ Tùy, anh có bệnh à?”
“Ngày mai chúng ta ly hôn, ngày kia anh có thể cưới Nhan Khỉ về nhà, con trai anh cũng không cần làm con riêng, như vậy chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?”
Thế nhưng hắn hoàn toàn không nghe lời tôi nói, khăng khăng bám lấy chủ đề về Tần Quan Dã: “Em nôn nóng muốn ở bên Tần Quan Dã đến vậy sao?”
7
Hắn căn bản chỉ đang cố chấp không chịu buông tha.
Tôi chợt cảm thấy mệt mỏi vô cùng, không muốn nói thêm với hắn một câu nào nữa.
Im lặng quay lưng, mở tủ quần áo tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Nhưng sự im lặng này, trong mắt Kỷ Tùy, lại trở thành sự thừa nhận.
Hắn bóp lấy vai tôi, xoay người tôi lại, đôi mắt nhìn tôi không rời, sâu trong đáy mắt lộ ra vẻ điên cuồng bệnh hoạn.
Giọng hắn lạnh lẽo đến cực độ: “Đồ Gia, tốt nhất là em nên tỉnh ngộ đi, tôi tuyệt đối sẽ không để em và Tần Quan Dã ở bên nhau!”
“Tôi sẽ không cho em cơ hội phản bội tôi lần thứ hai, cả đời này em chỉ có thể yêu một mình tôi, hiểu chưa?”
Tôi không hiểu.
Tôi thực sự không hiểu, làm sao hắn có thể vô liêm sỉ đến vậy.
Hắn không yêu tôi, nhưng lại yêu cầu tôi mãi mãi yêu hắn.
Yêu cầu tôi yêu hắn, nhưng lại không bao giờ cho phép tôi lại gần hắn.
Hắn có thể lên giường, có con với người phụ nữ khác, nhưng lại yêu cầu tôi phải thủy chung với hắn.
Dựa vào đâu?
Sự bi phẫn, giận dữ, đau lòng...đủ loại cảm xúc từ đáy lòng cùng lúc dâng lên, tôi cố sức thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, nói với thái độ thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục:
“Kỷ Tùy, anh không có tư cách yêu cầu tôi yêu anh! Đừng nghĩ rằng nói vài câu đe dọa, tôi sẽ để mặc anh định doạt!
“Tôi chỉ có một thân một mình, chẳng có gì để mất, anh có thể dùng cái gì để uy h.i.ế.p tôi ở lại?
“Ngay cả điểm yếu để ép buộc tôi anh còn chẳng có, anh nghĩ tôi sẽ sợ anh sao?”
“Tôi nhất định sẽ ly hôn, tương lai dù tôi có kết hôn sinh con với Tần Quan Dã hay bất kỳ người đàn ông nào khác, anh cũng không có quyền can thiệp, nghe rõ chưa?”
Thấy tôi kiên quyết như vậy, đáy mắt Kỷ Tùy hiện rõ vài phần hoảng sợ và bối rối, như thể hắn thực sự sợ mất tôi.
Thật là nực cười và lố bịch.
Người đàn ông đã khinh thường tôi tám năm, nuôi bồ nhí một năm, thế mà cũng sợ mất tôi sao?
Nhưng bất kể trong lòng hắn nghĩ gì, đều không còn liên quan đến tôi nữa.
Tôi mệt mỏi lắm rồi, không muốn tiếp tục dây dưa với hắn nữa.