Mời Em Ăn Kẹo Dâu - 9
Cập nhật lúc: 2024-08-09 15:23:02
Lượt xem: 740
Anh nhìn tôi sâu sắc: “Anh chưa bao giờ cảm thấy em làm phiền anh, bất kể anh làm gì cho em, đều là tự nguyện.”
Tự nguyện …
Tim khẽ xao động, tôi nhẹ nhàng mỉm cười: “Tần Quan Dã, anh là người tốt, em vẫn luôn biết.”
Thấy trên mặt tôi có một chút tươi cười, tâm trạng anh cuối cùng cũng khá hơn, thậm chí còn có tâm trạng trêu đùa: “Lại phát thẻ người tốt cho anh rồi?”
“Không, em đang khen anh thật lòng đấy.”
“Vậy được, thế em có thể cân nhắc khen anh nhiều hơn một chút đi, anh thích nghe.”
“Anh đi đến đâu chẳng được người ta khen ngợi, chưa nghe chán sao?”
“Những người đó sao có thể so với em? Họ khen một vạn câu, cũng không bằng em khen một câu.”
“Thôi được rồi, vậy em sẽ viết một bài văn 800 chữ, khen anh thật nhiều.”
Anh nhướng mày: “Anh coi là thật đấy nhé, em đừng lừa anh.”
Tôi mỉm cười: “Chắc chắn không lừa anh.”
Vừa trò chuyện, xe đã nhanh chóng đến cổng khu chung cư.
Trước khi xuống xe, anh dặn dò tôi: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì cứ gọi điện cho anh, anh mở máy 24/24.”
Tôi gật đầu: “Vâng, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm.”
14
Vào lúc rạng sáng, khi tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên có người gõ cửa phòng từ bên ngoài.
Theo sau đó là giọng nói nhuốm đầy men say của Kỷ Tùy: “Gia Gia, chúng ta nói chuyện, được không?”
Ban đầu tôi không định mở cửa, nhưng hắn cứ liên tục gõ cửa không ngừng, làm tôi không thể nào nghỉ ngơi được.
Tôi đành phải mở cửa, bực bội nói: “Tốt nhất là anh đến để nói chuyện ly hôn với tôi.”
Hắn nhân lúc say xỉn, ôm chầm lấy tôi: “Đồ Gia, xin lỗi, những năm qua là anh hiểu lầm em, là lỗi của anh.”
“Em đừng ở bên Tần Quan Dã được không? Nhìn thấy em gần gũi với anh ta, anh thật sự sắp phát điên rồi! Em đừng giày vò anh nữa, được không?”
Rốt cuộc là ai giày vò ai đây?
Hắn đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!
Tôi dùng sức đẩy hắn ra, mỉa mai nói: “Bây giờ không chê tôi bẩn nữa, muốn đến cầu xin tôi tha thứ sao?”
Thân hình hắn bất chợt cứng lại, đôi mắt đen đậm đầy sự hối hận.
Do dự một lúc, hắn khó khăn mở miệng giải thích: “Anh không chê em, người anh luôn chê chính là bản thân mình.”
“Ngày đưa em về nhà họ Kỷ, anh đã hứa sẽ bảo vệ em mãi mãi, nhưng anh không làm được.”
“Anh hận bản thân mình vô dụng, phải dựa vào việc em bán rẻ bản thân để cứu anh.”
Tháng Năm Đổi Dời
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/moi-em-an-keo-dau/9.html.]
“Gia Gia, anh không phải không yêu em nữa, mà là...anh không dám yêu em, anh thậm chí không dám đối mặt với em.”
“Chỉ cần gần em, anh lại nghĩ đến bản thân vô dụng, bất tài của mình.”
Im lặng nghe xong những lời này, tôi đại khái hiểu được suy nghĩ của hắn.
Nhà họ Kỷ cũng được coi là danh gia vọng tộc, từ khi sinh ra hắn đã mang ánh hào quang.
Cộng thêm ngoại hình xuất chúng, năng lực vượt trội, nên hắn luôn là người xuất sắc trong số những người cùng trang lứa.
Bất luận là bạn bè, người thân hay là thầy cô, bạn học, ai nhắc đến hắn cũng không ngớt lời khen ngợi.
Hắn đã quen với việc đứng trên cao, quen với việc được mọi người tôn sùng, ngưỡng mộ.
Khi rơi vào cảnh khốn khó, lại phải nhờ tôi cầu xin kẻ đối đầu giúp đỡ, hắn không thể chấp nhận được sự chênh lệch này.
Dù sau này hắn trở lại vị trí cao, sự hiện diện của tôi vẫn luôn nhắc nhở hắn về quá khứ tồi tệ đó.
Vì vậy, hắn không thể đối mặt với tôi.
Tôi nhìn hắn với ánh mắt chế nhạo: “Bây giờ anh giải thích những điều này với tôi, có ý nghĩa gì không?”
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Có ý nghĩa, tất nhiên là có ý nghĩa!”
“Không phải em luôn nghĩ anh không yêu em sao? Bây giờ anh nói cho em biết, người anh yêu vẫn luôn là em, chúng ta có thể bắt đầu lại mà.”
Tôi không thể không nhắc nhở hắn: “Kỷ Tùy, có phải anh quên rồi không, anh còn có Nhan Khỉ nữa.”
Hắn hoảng hốt biện minh cho mình: “Anh chưa bao giờ yêu cô ta! Anh chỉ cảm thấy...cô ta rất giống em, giống em lúc 18 tuổi.”
Tôi cảm thấy thật nực cười: “Đừng xúc phạm tôi như vậy, tôi và Nhan Khỉ không giống nhau.”
“Tôi sẽ không chen chân vào hôn nhân của người khác, càng không chạy đến trước mặt chính thất để khoe khoang.”
Hắn bị tôi châm chọc đến mức không nói nên lời, một lúc sau, mới khó khăn nói: “Lần đầu tiên anh gặp Nhan Khỉ, là ở một buổi đấu giá.”
15
Tôi được nghe một câu chuyện về “sự cứu rỗi”.
Một năm trước, tại một buổi đấu giá, Tổng giám đốc tập đoàn Kỷ thị lừng lẫy trên thương trường đã gặp một cô gái trẻ buộc phải bán thân để cứu bố mình khỏi bệnh suy thận.
Nhìn thấy cô gái ấy, hắn như thấy lại chính mình năm xưa.
Sự khác biệt là, lần này hắn có thể dễ dàng cứu vớt Nhan Khỉ.
Hắn mua cô ta về, chăm sóc cô ta chu đáo, không phải vì yêu, mà giống như đang bù đắp cho sự bất lực của mình trong quá khứ.
Hắn muốn tìm lại lòng tự trọng đã bị chà đạp của mình từ cô ta.
Tôi chỉ thấy buồn cười.
Tôi đối xử tốt với hắn, hắn lại lạnh lùng với tôi, rồi đem tất cả những điều tốt đẹp lẽ ra nên dành cho tôi, sang cho một người thế thân.
Điều đó càng khiến cho sự kiên trì của tôi trong những năm qua trở thành một trò cười.
Khoảnh khắc này, tôi xác nhận mình hoàn toàn không còn yêu hắn nữa.