Mối Tình Đầu Của Tôi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-03-24 11:41:22
Lượt xem: 3,317
Mùi rượ.u nồng nặc trong miệng.
Tôi giật mình vùng vẫy dữ dội.
Giang Úc Bạch dùng sức ôm lấy mặt tôi, nhiệt độ nóng rực từ n.g.ự.c anh truyền vào lòng bàn tay tôi.
Tim anh đập dồn dập.
"Giang Úc Bạch, anh điên rồi!"
Anh làm son trên môi nhoè ra, váy cũng xộc xệch.
Trong mắt anh là sự khao khát điê.n cuồng.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Thanh Lê, Lê Lê."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Bỏ anh ta đi... ở lại với tôi."
"Tôi... sẽ đối tốt với em và đứa trẻ."
"Tôi thề."
Tôi thoát khỏi sự kìm kẹp của anh nói không ra hơi: "Tôi, tôi độc thân - ừm..."
Chưa dứt lời, nụ hôn cuồng nhiệt như vũ bão đã lại ập tới.
Người mà tôi thương nhớ nhiều năm đột nhiên xuất hiện, còn tìm mọi cách để quyến rũ tôi.
Thật sự rất khó để cưỡng lại.
…
Đêm nay tôi lại mơ về tuổi trẻ của mình.
Tôi ôm lấy thiếu niên áo trắng, cười nói: "Này, Giang Úc Bạch, sau trận đấu lại cùng tôi xem phim."
Giang Úc Bạch mím môi, vành tai ửng hồng, lạnh lùng nói: "Giáo viên không cho phép học sinh nam nữ tiếp xúc quá gần."
"Chỉ là xem phim mà thôi! Thật đấy! Bạn tin tôi đi!"
Khi đó, Hạ Thanh Lê là cô gái có thành tích học tập xuất sắc, tự tin và tươi sáng.
Nếu thích ai đó, tôi thực sự dám thể hiện tình cảm của mình một cách công khai.
Ngày hôm đó, tôi hôn Giang Úc Bạch ở rạp chiếu phim.
Giống như đêm nay Giang Úc Bạch đã hôn tôi vậy.
Trái tim vốn nguội lạnh bấy lâu đã bị thiêu đốt sôi sục.
Không ngừng khuấy động. Công kích.
Một đêm triền miên.
Khi tỉnh dậy, vài chiếc lá còn lại trên cành đang miệt mài gõ vào ô cửa sổ bằng kính.
Giang Úc Bạch không còn ở đây nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/moi-tinh-dau-cua-toi/chuong-6.html.]
Tôi thoáng chút hoảng hốt. Quấn chiếc chăn ngây ngốc ngồi trên ghế sofa.
Phải mất một lúc mới nhớ hết lại chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Anh đã vô số lần bảo tôi là “học bá” gọi tên tôi.
Nhưng tôi đã lừa dối anh.
Tôi lấy ôm gò má.
Nếu anh biết tôi không tới Đại học Thâm Đại báo danh, còn bỏ học cấp 3, liệu có còn thích tôi không?
7.
Trước khi Giang Úc Bạch hiểu rõ chân tướng, tôi đã xách túi bỏ đi.
Nhưng thật không may, ngay lúc cửa thang máy mở ra, lại đụng phải Diệp Hân Đường.
"Uây, Thanh Lê à?"
Cô ta cười mỉa, liếc nhìn túi đồ của tôi: "Cô sắp đi à? Tối qua không phải đã qua đêm ở nhà Giang Úc Bạch sao?"
Làm sao cô ta biết được?
Diệp Hân Đường đột nhiên giữ cửa, nhỏ giọng nói vào tai tôi: “Cô thật sự cho rằng Giang Úc Bạch còn thích mình sao?”
"Đương nhiên là anh ấy đang trả thù cô. Sau khi ngủ với cô, liền kể cho tôi biết như một trò tiêu khiển."
Lòng tôi thắt lại, tôi đẩy tay cô ta ra, xách chiếc túi đi về phía trước.
Diệp Hân Đường mỉm cười, nói sau lưng tôi:
"Cô chỉ là loại gái đ.iếm buông thả ngay tại nhà xí trường học. Hãy đối mặt với thực tế."
Câu cuối cùng đã chạm vào nỗi đau của tôi.
Tôi chợt dừng lại.
Giây sau, quay người đi về phía Diệp Hân Đường còn đang mỉm cười đắc ý.
Tiếp theo đó, một cái tá.t giòn vang vọng khắp sảnh.
Diệp Hân Đường bị cái tát của tôi làm cho choáng váng.
Cô ta che cái má sưng tấy của mình, không thể tin được nói: “cô dám đán.h tôi?”
“Nhẽ ra tôi phải đánh cô từ lâu rồi.”
Sự tức giận bị đè nén nhiều năm cuối cùng cũng bộc phát vào lúc này, "Diệp Hân Đường, dù cô có nổi tiếng đến đâu thì đối với tôi, đối với tôi vẫn chỉ là một kẻ đần thích tung tin đồn ngu xuẩn."
Ánh mắt Diệp Hân Đường dần lạnh.
"Thật sao? Vậy cô hãy nhìn về phía sau xem họ tin cậu hay tin tôi nhiều hơn."
Tôi xoay một vòng xung quanh.
Đèn flash chiếu sáng tiền sảnh như ban ngày.
Đám đông dày đặc như châu chấu, tràn ngập vây lấy tôi.
"Cô Hạ, có người giấu tên t.ố giác rằng hồi cấp 3 cô từng qhtd với ai đó trong nhà vệ sinh nam. Có đúng vậy không?"
"Các bạn cùng lớp của cô đều nói rằng cô đã tốt nghiệp Đại học Thâm Đại, nhưng sự thật là cô đã bỏ học cấp ba từ lâu. Điều này có đúng không?"
"Đêm qua cô ở trong phòng Giang Úc Bạch sao?"