Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỐI TÌNH ĐẦU UNG THƯ GIAI ĐOẠN CUỐI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:13:16
Lượt xem: 508

Điền Thiên cười vui vẻ, gọi đồng nghiệp chuyển nhà. 

 

Giờ có người hỗ trợ, chỉ cần lấy được cái gì là chúng tôi dọn hết ra ngoài. 

 

Cái giường ngủ bị phá hỏng, ngay cả rèm cửa tôi cũng bảo tháo xuống, nếu không vì khó phá sàn nhà, tôi cũng dỡ luôn. 

 

Tống Hạo Vũ đứng bên cạnh tức giận nhưng không dám nói, Trần Tân Tân thì chỉ biết khóc sướt mướt. 

 

10 

 

Chuyển nhà xong đã là nửa đêm, tôi mời họ đi ăn một bữa nướng. 

 

Tôi gọi một thùng bia, uống hết hai chai, ôm bạn thân mà khóc nức nở. 

 

Yêu nhau hai năm, kết hôn ba năm, nói không buồn là nói dối. 

 

Chỉ là tính tôi rất cứng đầu, lòng tự trọng cao ngất, thuộc kiểu người không thua ai. 

 

Uống say rồi, tôi có thể thoải mái khóc, dù sao ngày mai cũng chẳng thừa nhận điều gì hết. 

 

Sáng hôm sau, tôi bị chuông báo thức đánh thức. 

 

Xoa xoa đầu đau nhức, hơi hối hận vì đã uống hai chai bia, dù sao thì tên khốn đó cũng không đáng, trong lòng âm thầm thề sau này không bao giờ uống rượu nữa. 

 

Ra khỏi phòng, bạn thân đang bận rộn trong bếp. 

 

Tôi kiễng chân lên, ôm lấy vai cô ấy, cười tươi nói: "Cưng à, hôm nay không đi làm sao?" 

 

Điền Thiên cao 1m78, còn tôi chỉ cao 1m60, không chịu thua, tôi luôn thích kiễng chân để tự an ủi mình. 

 

"Đúng lúc hôm nay rảnh, đi cùng cậu đến cục dân chính giải quyết chuyện." 

 

Người bạn thân tốt nhất Trung Quốc. 

 

Tôi cảm động đến nỗi ăn hết ba bát cháo gà. 

 

Điền Thiên trừng mắt nhìn tôi: "Sao không nói sớm với tôi là anh ta ung thư giai đoạn cuối." 

 

Tôi nắm lấy tay cô ấy lắc lư qua lại, ngoan ngoãn nhận lỗi. Những ngày đó tôi rất bận rộn, thời gian rảnh đều nghĩ ngợi xem phải làm thế nào, đến bố mẹ cũng chưa nói. 

 

Vì tôi biết họ sẽ lựa chọn ra sao, lúc đó tôi còn chưa muốn bỏ rơi Tống Hạo Vũ. 

 

Giờ nghĩ lại, thật ngu ngốc. 

 

11 

 

Đến cục dân chính, Tống Hạo Vũ và Trần Tân Tân đang đợi ở cửa. 

 

Mặt mày của cả hai đều không tốt, còn tôi thì vô cùng vui vẻ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/moi-tinh-dau-ung-thu-giai-doan-cuoi/chuong-4.html.]

 

Khi nhân viên khuyên chúng tôi nên suy nghĩ kỹ, tôi từ chối, chỉ vào Trần Tân Tân: "Nhìn đi, đó là mối tình đầu của anh ta, tôi không thể tranh nổi." 

 

Tống Hạo Vũ đỏ mặt: "Mạn Mạn, nếu em đồng ý, chúng ta có thể sống cùng nhau cả ba người." 

 

Điền Thiên tát một cái: "Xấu như thế, mà còn mơ tưởng, loại như anh mà muốn ba người cùng sống sao? Tin không tôi đánh c.h.ế.t cái đồ rùa nhà anh." 

 

Tống Hạo Vũ đau đến phát khóc, Trần Tân Tân xót xa không chịu nổi: "Đừng đánh anh ấy, tất cả là lỗi của em, để em đi c.h.ế.t là được chứ?" 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Cô ta định lấy cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p tôi sao? 

 

Tôi bĩu môi: "Được thôi, c.h.ế.t ngay bây giờ đi, nếu cô c.h.ế.t ngay bây giờ, tôi sẽ không ly hôn." 

 

Trần Tân Tân khóc thút thít, Tống Hạo Vũ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta: "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."  

 

Anh ta quay đầu nhìn tôi: "Tần Mạn, cô khiến tôi thấy ghê tởm, ngay cả người sắp c.h.ế.t cũng không tha." 

 

Vừa dứt lời, Điền Thiên lại tát anh ta một cái. 

 

Tống Hạo Vũ nhìn bạn tôi, ôm mặt nói: "Ly hôn, ly hôn ngay." 

 

Nhân viên kinh ngạc nhìn chúng tôi, rồi nhanh chóng làm thủ tục. 

 

Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, nhờ có bạn thân bên cạnh giúp đỡ, tôi quyết định sẽ nấu cho cô ấy vài bữa thật ngon.

 

12 

 

Ngày hôm sau, tôi trang điểm nhẹ và tinh thần phấn chấn đi làm. 

 

Dưới tòa nhà công ty, tôi gặp Tống Hạo Vũ, mắt anh ta thâm quầng, giữa trán còn có chút tối đen, nhìn là biết sống không ra gì. 

 

Cũng phải thôi, giường đã bị phá, sofa cũng đã chuyển đi, làm sao anh ta ngủ ngon được. 

 

Tôi chẳng thèm để ý đến anh ta, nhanh chóng rời đi. 

 

Tống Hạo Vũ lớn tiếng hét lên từ phía sau: "Tần Mạn, cô sẽ hối hận đấy." 

 

Đồ thần kinh! Nhìn cái dáng anh ta, tôi hối hận vì không ly hôn sớm hơn. 

 

Cũng may anh ta ung thư giai đoạn cuối, nếu không, tôi đã muốn đổi việc rồi. 

 

Cố nhẫn nhịn, dù sao thì anh ta cũng chẳng sống lâu nữa. 

 

Chưa đến trưa, Trần Tân Tân lại đến đưa cơm trưa. 

 

Công ty chúng tôi có nhà ăn, đồ ăn cũng khá ngon, chẳng có lý do gì để phải mang cơm. 

 

Rõ ràng cô ta đến để thể hiện quyền sở hữu. 

 

Cô ta nghĩ nhiều quá rồi, bây giờ Tống Hạo Vũ chẳng đáng giá trong mắt tôi nữa. 

Loading...