MỐI TÌNH TỪ BÓNG TỐI - C2
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:11:09
Lượt xem: 154
2
“Cô không sao chứ?” Người đàn ông dè dặt hỏi.
Tôi ngồi trên sàn, thở dốc.
Khi ngẩng đầu lên, trước mắt tôi hiện ra một khuôn mặt quen thuộc.
Là Cố Tiêu?!
Anh ấy là sếp của tôi.
Ở công ty chúng tôi không quá thân thiết, nhưng lúc này khi thấy anh ấy, tôi như gặp được người thân.
Tôi siết chặt lấy hai tay anh ấy, hoảng sợ mở miệng.
“Trong nhà tôi có một kẻ g.i.ế.c người, xin anh làm ơn giúp tôi báo cảnh sát với.”
Anh ấy bị bộ dạng của tôi dọa cho hoảng sợ, vỗ về lưng tôi trấn an.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Bình tĩnh nói chậm lại, đừng lo lắng.”
Tôi nức nở kể lại chuyện vừa xảy ra.
Sắc mặt Cố Tiêu đờ đẫn, biểu cảm trở nên kỳ lạ.
“Người yêu trên mạng là kẻ g.i.ế.c người? Điều đó không thể nào đâu, hay để tôi vào kiểm tra trước, nếu nhầm mà báo cảnh sát thì sẽ bị phạt đấy.”
Tôi biết chuyện yêu qua mạng đã khó chấp nhận với mọi người rồi.
Huống chi là chuyện người yêu qua mạng lại sống dưới gầm giường tôi, điều này nghe đúng là khó tin.
Nếu không phải là chính bản thân mình trải qua, chắc tôi cũng nghĩ đây là nội dung trong một cuốn tiểu thuyết nào đó.
Vậy nên anh ấy có phản ứng như thế cũng không có gì lạ.
Tôi không muốn giải thích thêm, vội giật lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.
Sau khi tường thuật sự việc một cách rõ ràng và lý trí, tôi bình tĩnh hơn nhiều, áp tai vào cửa nghe ngóng.
Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.
Chẳng lẽ hắn đã đi rồi?
Tôi đứng dậy, nhìn qua mắt mèo ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/moi-tinh-tu-bong-toi/c2.html.]
Bên ngoài tối đen như mực.
Bỗng nhiên… “Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, đèn cảm ứng trên hành lang lần lượt bật sáng.
Một con mắt đục ngầu xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Tôi vội vàng bịt miệng mình lại để không hét lên.
Mãi đến khi hành lang lại chìm vào bóng tối.
Tiếng bước chân của hắn mới từ từ đi xa, hướng về phía thang máy.
3
Sau khi xác nhận hắn đã rời đi, tôi ngồi phịch xuống đất, thở phào nhẹ nhõm.
Nhà tôi dùng khóa vân tay, mật khẩu chỉ mình tôi biết. Từ khi chuyển đến đây, tôi chưa từng gọi dịch vụ nào đến nhà, thậm chí cả đồ ăn cũng yêu cầu người giao để dưới sảnh.
Người đó làm sao vào nhà được và đã sống ở trong đó bao lâu rồi?
Chỉ nghĩ đến đó thôi mà tôi nổi da gà.
“Cô không sao chứ?”
Lúc này, tôi mới nhận ra Cố Tiêu đang cởi trần.
Căn phòng cũng bừa bộn như vừa trải qua một cuộc chiến vậy.
Anh ấy gãi gãi mũi, giải thích: “Mới chuyển tới, còn chưa kịp dọn dẹp.”
“Cô ngồi tạm, tôi đi vào phòng thay đồ.”
Ngay khi anh quay người đi, tôi vội vàng gọi một tiếng: “Này anh!”
Chỉ vào điện thoại của anh, tôi nói: “Tôi có thể gọi thêm một cuộc không? Tôi muốn báo bình an cho Nhiên Nhiên.”
Nhiên Nhiên là đồng nghiệp của tôi, chúng tôi đều biết nhau.
Cố Tiêu hơi ngập ngừng nhưng sau một hồi đắn đo cũng đưa điện thoại cho tôi.
Khi cuộc gọi được kết nối, nước mắt tôi trào ra không ngừng.