MÓN ĂN BÍ ẨN - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-15 19:06:53
Lượt xem: 72
9.
Tôi và Chung Nhiên lắc mạnh túi đồ ăn, nhưng tất cả những gì chúng tôi nghe thấy chỉ là tiếng lon va chạm bên trong.
Không tốt, đồ đã bị đánh tráo!
“Mau trở về.”
Chúng tôi nhanh chóng chạy sang phòng bên cạnh thì phát hiện cửa đã bị khóa.
"Ha ha, ngươi đến muộn."
"Chờ ta ăn đồ ăn, ta có thể sống lại giống như những con quỷ đó. Tại sao còn phải đến bệnh viện?"
Không kịp rồi, cửa bị đá văng ra.
Tôi tránh khỏi vị trí, nhưng Chung Nhiên chưa kịp nhấc chân, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng hét.
Âm thanh đó thật đáng sợ và khốn khổ, theo sau là tiếng bước chân loạng choạng.
Cánh cửa bị đá mở, vừa bước vào đã thấy người đàn ông bàng hoàng ngồi dưới đất.
Khi nhìn thấy tôi, hắn lùi lại như điên.
"Sao có thể là cô!"
“Tại sao cô lại giống hệt những thứ trong hộp cơm mang đi?"
“Cô là loại quái vật gì vậy!"
Ngay lúc tôi muốn nhìn vào chiếc hộp trên mặt đất, đôi mắt của tôi bỗng nhiên bị Chung Nhiên che kín.
“Đừng nhìn.” Anh kéo dải ruy băng trên cửa, buộc nó lên mắt, ngồi xổm xuống và đóng hộp đồ ăn lại.
Nhưng vừa lúc cửa sắp đóng lại, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ bên trong.
"Thả tôi ra! "Đừng đóng nắp!"
Tôi và Chung Nhiên nhất thời sửng sốt, vì âm thanh bên trong giống hệt giọng của tôi.
"Thả tôi ra, nếu không cô ấy sẽ chết!"
Giọng nói tiếp tục vang lên, tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "cảnh sát Chung, không cần lo cho cô ấy."
Chỉ còn lại một người đàn ông co ro trong góc, đang khóc như thể vừa nhìn thấy quỷ.
"Bên trong không phải đồ ăn! Là người, là người giống hệt cô.”
"Xong rồi, chúng ta đều bị lừa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mon-an-bi-an/chuong-5.html.]
Tôi bị ồn ào đến đau đầu, nhìn qua thời gian đã sáng sớm rồi.
Chung Nhiên tát hắn một cái thật mạnh rồi quay về phòng.
10.
Trải qua một ngày hỗn loạn này, chúng tôi không dám xem nhẹ nó.
Tôi và Chung Nhiên ngủ chung giường, đồ ăn mang đi đặt giữa chúng tôi, ôm lấy như trẻ con.
Khi đèn tắt, âm thanh duy nhất còn sót lại trong không khí là tiếng tim đập của chúng tôi.
Lẽ ra tôi phải kích động nhưng bây giờ tôi không thể hạnh phúc chút nào.
Những thứ trong đồ ăn mang đi và những sự kiện kỳ lạ đã xảy ra trong chuyến đi này.
Thân xác bất tử, khuôn mặt giống nhau. Tất cả họ dường như đều có liên quan gì đó đến tôi.
Trong đêm tối, giọng nói của Chung Nhiên đột nhiên vang lên: “Cô không ngủ được à?”
Tôi gật đầu, chợt nhận ra anh ấy không nhìn thấy mình nên quay người sang một bên muốn nói chuyện.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt chạm nhau. Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, mái tóc xõa xuống, che đi đôi mày vốn đã sắc bén, chỉ để lại một đôi mắt sâu thẳm.
Thực sự là...cảnh đẹp ý vui.
Như nhận ra ánh mắt của tôi quá trực tiếp, Chung Nhiên giơ tay che mắt tôi lại.
"Đừng lo lắng, ngày mai sẽ được sáng tỏ. Vậy bây giờ ngủ ngon nhé."
Hóa ra anh ấy biết tôi đang lo lắng điều gì.
Tôi có chút ngạc nhiên nhưng cũng có chút cảm động. Nhưng sau tất cả những ồn ào suốt ngày, tôi vẫn như cũ, hoàn toàn mất ngủ.
Chung Nhiên thở dài, đột nhiên vươn tay ra, đặt thật chặt lên vai tôi.
“Cô có tin tôi không?”
Da tôi nóng bừng, nhịp tim không khỏi tăng nhanh.
"Tất nhiên là tôi tin anh, nhưng tại sao anh lại hỏi điều này..."
Lời còn chưa dứt, tôi đột nhiên cảm thấy bả vai đau nhức, sau đó mọi thứ trở nên tối đen. Tôi thực sự đã ngất đi.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Vào giây cuối cùng trước khi tôi bất tỉnh, tôi nghe thấy hai từ từ Chung Nhiên.
"Ngủ ngon."
Không phải, ai dỗ người ta ngủ bằng cách đánh họ bất tỉnh?