MÓN ĂN BÍ ẨN - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-15 19:07:51
Lượt xem: 77
14.
"Làm sao có thể!"
Tôi quay người lại, đang định giải thích thì nhìn thấy một đám đông người từ trong nhà thờ đi ra, tất cả đều nhìn tôi một cách giận dữ.
"Chúng ta đều đang chờ ăn! Bây giờ nó chảy ra ngoài rồi làm sao bây giờ!
"Cô phải bồi thường cho chúng tôi!"
Giọng nói của cô ta đột nhiên trở nên gay gắt và sắc bén, toàn bộ khuôn mặt trở nên méo mó.
Tôi không ngờ chuyện này lại xảy ra, ngay lúc tôi đang định nói thì cổ tay tôi đột nhiên bị Chung Nhiên nắm lấy.
Anh ấy đứng ở phía sau tôi, hạ giọng nói: “Cẩn thận.”
“Người phụ nữ này là một con quỷ.”
Tôi cẩn thận nhìn xuống, dưới chân cô ấy không có bóng người. Còn những người khác thì sao? Cảnh tượng này khiến tôi nghẹt thở.
Những người khác còn sống, nhưng trên cơ thể họ không có hơi thở của người sống. Mọi người đều bị mất một cánh tay hoặc một chân.
Sắc mặt mọi người đều tái nhợt và trông đáng sợ hơn cả quỷ. Thậm chí có một số người còn mặc đồ của nhân viên giao hàng. Đây là những người đã biến mất trước đó!
“Có gì đó không đúng ở đây.” Tôi hạ giọng, lùi lại vài bước, kéo tay áo Chung Nhiên.
"Sao những người đó lại ở đây? Hình như họ vẫn còn sống."
Chung Nhiên ừ một tiếng, kéo tay tôi lại.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
“Cô đợi ở đây, tôi đi xem một chút sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, anh đột nhiên quay người lại, cẩn thận nhìn tôi: “Cẩn thận.”
Tôi gật đầu, sờ vào thẻ cảnh sát trong túi, sau đó hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên.
"Tôi làm đổ rồi, làm sao bồi thường cho cô đây?"
Người phụ nữ lập tức vui mừng chỉ vào chiếc hộp lớn trước cửa nhà thờ.
“Theo quy định, cô chỉ cần mang đồ mang đi vào là được.”
Tôi gật đầu, cầm túi đồ ăn rồi đi vào bên trong.
Mà những người đó vây quanh hai bên, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, hét vào mặt tôi: "Vào nhanh! Vào nhanh!"
Tôi nuốt khan, bước đi chậm rãi nhất có thể, đợi đến khi Chung Nhiên quay lại, chúng tôi sẽ rút lui nhanh chóng.
Tuy nhiên, vừa bước vào cửa, đồ ăn liền đột nhiên nhảy xuống, quay người muốn chạy ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mon-an-bi-an/chuong-7.html.]
Thậm chí còn có cả giọng nói của con người.
"Tôi không phải đồ mang đi. "Thả tôi ra nhanh!”
15.
Nhưng cánh cửa đã đóng lại, xung quanh tối đen như mực thậm chí không thể nhìn thấy túi đồ bên cạnh.
Tôi giữ chặt nó, nhớ đến ghi chú cuối cùng.
[Khi đồ ăn mang đi quên rằng đó là đồ mang đi, hãy lặp lại những lời sau đây với nó: con người có thể ăn mọi thứ, nên mọi thứ đều là thức ăn của con người, con người cũng có thể bị mọi thứ ăn thịt, vì vậy con người cũng có thể trở thành thức ăn.]
Khi tôi đọc xong, món đồ mang đi thực sự ngừng chuyển động.
Nhưng giây tiếp theo, nó đột nhiên hướng về phía tôi cười nhạt. "Vậy sao?"
Nhưng chẳng phải cô cũng đã quên thân phận của mình rồi sao?
"Thức ăn thực sự từ đầu đến cuối là cô."
Nó lặp lại từng chữ của tôi, sau đó bắt đầu chạy quanh tôi.
"Này này này, cô vẫn chưa nhận ra sao? Cô chính là đồ ăn. Để đảm bảo độ ngon của cô, tôi đã đặc biệt chọn cách để cô đi bộ đến đây.
"Tôi cũng đặc biệt cắt thịt của nhân viên giao hàng cho cô. Cô không có để ý sao, cô so với trước còn mạnh mẽ hơn sao?"
Vừa dứt lời, chiếc hộp đột nhiên rung chuyển vài cái, bên ngoài truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
"Không cần gấp, chờ các ngươi ăn cô ta xong sẽ lập tức khôi phục, nhưng trước đó, để ta nếm thử cho các ngươi trước!"
Một bên hộp đột nhiên bị mở ra, trong tay người phụ nữ cầm một con d. a. o, giương nanh múa vuốt, điên cuồng múa may.
Giây tiếp theo, Chung Nhiên lao tới đá con d.ao.
"Lùi lại phía sau!"
Con d.a.o bay sang một bên, nhưng người phụ nữ vẫn nhe răng tiếp tục lao về phía anh ấy.
“Hai người các ngươi trốn không thoát!”
Chung Nhiên vừa đứng ở trước mặt tôi, vừa mới giơ tay liền bị một cỗ lực mạnh đánh bật ra, trực tiếp ho ra máu!
“Con ác quỷ này đã ăn thịt quá nhiều người, rất khó đối phó.”
Anh ấy đẩy tôi ra, lạnh lùng nói: “Mục tiêu của nó là cô, cô hãy nhanh chóng rời đi.”
Tôi thấy người phụ nữ đang tìm kiếm vũ khí, nhanh chóng giúp anh đứng dậy.
"Những người còn lại phải làm sao bây giờ?”