MÓN QUÀ SINH NHẬT BẤT NGỜ - C4
Cập nhật lúc: 2024-06-28 10:43:04
Lượt xem: 93
4
Giang Hoài không nói lời nào, kéo tay tôi đi tới trước tủ trưng bày.
Màu phấn diễm lệ dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng, đẹp không sao tả xiết, tầng men trơn bóng kia, không có nửa phần tỳ vết.
Tôi có chút say mê nhìn chằm chằm.
"Thật đẹp quá."
Giang Hoài nở nụ cười: "Đừng chỉ nhìn, em có thể sờ."
Tôi lắc đầu.
"Không cần đâu, thứ quý giá như vậy, em có thể nhìn gần thôi đã rất thỏa mãn rồi."
"Vậy có chút đáng tiếc, anh để quà sinh nhật của em ở bên trong, em không chạm vào, làm sao lấy ra?"
Giang Hoài gật đầu ý bảo nhân viên phục vụ bên cạnh đi tới mở tủ kính.
Giang Hoài nâng bình hoa lên, nhẹ nhàng lắc lư, bên trong truyền đến tiếng va chạm "leng keng leng keng", quả nhiên có thứ gì đó.
"Tiểu quỷ nhát gan, cầm đi."
Giang Hoài đưa bình hoa tới.
Tôi xoa xoa lòng bàn tay trên làn váy, cẩn thận đưa tay đón lấy.
Tôi còn chưa chạm tới bình hoa, Giang Hoài bỗng nhiên buông tay ra.
"Loảng xoảng!"
Âm thanh giòn tan rõ ràng vang vọng trong tai, đồng tử tôi đột nhiên co rút, trái tim cùng não bộ theo mảnh sứ rải rác trên mặt đất đồng loạt chia năm xẻ bảy.
Hơn ba trăm triệu!
Đó chính là hơn ba trăm triệu đó!
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Trời ạ! Bọn họ đang làm cái gì!"
"Mẹ ơi, đây chính là bình hoa Lục tổng thích nhất!"
"Hai người kia rốt cuộc đang làm gì vậy, tại sao lại mở cái tủ kia?"
Trong đại sảnh vang lên tiếng hít thở liên tiếp, tất cả khách hàng đều vây quanh xem náo nhiệt, ánh mắt trào phúng chế nhạo cơ hồ muốn đem tôi xuyên thủng.
Sắc mặt tôi trắng bệch, cả người không thể ức chế mà bắt đầu phát run.
5
Tôi nhìn về phía Giang Hoài xin giúp đỡ, hắn lại đột nhiên sắc mặt tối sầm, bắt đầu chỉ trích tôi.
"Có cái bình hoa cũng cầm không được, hiện tại biến thành như vậy, em bảo anh phải làm sao bây giờ đây!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mon-qua-sinh-nhat-bat-ngo/c4.html.]
Tôi hoảng sợ.
"Không phải, em - - là anh buông tay trước mà, em còn chưa chạm tới chiếc bình anh đã buông tay."
Giang Hoài sắc mặt nghiêm nghị:
"Loại tính cách này của em bình thường cẩu thả còn chưa tính, hiện tại thứ quý giá như vậy em cũng dám tùy tiện đối đãi vậy sao?"
Nhân viên phục vụ bên cạnh gật đầu.
"Đúng, chính là do cô buông tay, bộ sưu tập này chính là thứ bảo bối yêu thích nhất của ông chủ chúng tôi, lúc trước chủ tịch Pfizer ra giá 380 triệu, ông chủ chúng tôi cũng không bán."
"Cô nương này, mời lại đây thảo luận một chút về vấn đề bồi thường đi."
Quần chúng vây xem xì xào bàn tán.
"Trời ạ, ba trăm tám mươi triệu*!"
*Hơn 1 nghìn 300 tỷ VNĐ
"Nhìn bộ dạng nghèo nàn này của cô ta, có bán mình cũng không bồi thường nổi."
"Khó chịu nhất là loại người nghèo nàn không rõ này, luôn ảo tưởng về những thứ mình không có được, cũng không chịu đi soi gương một chút, đụng phải loại đồ cổ này, cô ta xứng sao?"
Trong tiếng chỉ trích, tôi tuyệt vọng ôm lấy đầu, nước mắt theo gò má lăn xuống.
380 triệu, tiền lương của tôi cộng thêm tiền thưởng cuối năm được gần hai mươi vạn một năm, vậy phải làm một 1.900 năm mới có thể trả hết.
Từ nhỏ tôi đã cố gắng học tập, sau khi tốt nghiệp cố gắng làm việc, từ thị trấn nhỏ đi đến một bước này, đã là kiêu ngạo và hy vọng trong mắt cha mẹ, nhưng hiện tại tất cả đều bị hủy hết cả rồi.
Tôi xong rồi.
Trong đầu ta ong ong một mảnh, thân thể như lung lay sắp đổ, miệng lại không chịu nghe theo khống chế, còn đang theo bản năng lẩm bẩm.
"Thật sự không phải em, em còn chưa có chạm tới phải bình hoa kia."
"Em cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy."
"Làm sao bây giờ, Giang Hoài - - chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Giang Hoài lạnh mặt.
"Ai chúng ta với em?"
"Trừ phi - - em nguyện ý gả cho anh."
Giang Hoài bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, nhặt một chiếc hộp đựng nhẫn tinh xảo từ trong đống mảnh sứ vỡ lên, sau đó mở ra trước mặt tôi.
"Tiểu Mẫn, bình hoa là giả, trái tim anh yêu em mới là thật."
"Biến anh thành chúng ta, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ thay em gánh vác, anh yêu em, Tiểu Mẫn."
"Em đồng ý lấy anh chứ?"