Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Một ánh trăng tàn - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-10 23:58:59
Lượt xem: 62

Lúc ta nhìn thấy Thác Bạt Luật đã là ngày thứ hai sau khi tiến cung.

Bắc Lương thế như chẻ tre, m.á.u chảy thành sông, người c.h.ế.t đói đầy đất.

Vậy mà Chu Nguyên Dật còn ca múa mừng cảnh thái bình, chán ghét cảnh trong cung, muốn ra ngoài cung tìm cảnh mới mẻ.

Ta mài trâm cực kỳ sắc bén, luyện tập đ.â.m thủng cổ họng người khác hơn một nghìn lần.

Ta không biết lúc này Chu Nguyên Dật vì mạng sống mà đã xưng thần với Bắc Lương, đã đón Thác Bạt Luật vào cung rồi.

Lúc tiền điện hiến vũ, Chu Nguyên Dật còn đang vô cùng vui vẻ đuổi bắt với vũ nữ.

Tất cả sự chú ý của ta đặt lên trên người Chu Nguyên Dật, ta không thấy Thác Bạt Luật.

Ta và Chu Nguyên Dật chơi đùa vui vẻ ầm ĩ.

Có lẽ do ba năm nay ta đã thay đổi quá nhiều, Chu Nguyên Dật lại không nhận ra ta là muội muội của cố thê tử.

Chu Nguyên Dật ôm ta vào lòng, khen ta eo mềm người thơm, là vưu vật của thế gian.

Ta cười duyên dáng, rút cây trâm trên đầu xuống, dùng toàn lực đ.â.m vào cổ Chu Nguyên Dật.

Có người bắt được cánh tay của ta, sau đó ta bị hất mạnh ngã xuống đất.

Chỉ một chút nữa thôi, ta đã có thể g.i.ế.c Chu Nguyên Dật.

Ta thất bại rồi.

Ta không cam lòng giãy dụa, liều mạng bò về phía Chu Nguyên Dật.

Dù cắn hay gặm, ta cũng muốn lấy một miếng thịt của hắn ta xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-anh-trang-tan/chuong-16.html.]

Sau đó ta lại thấy Thác Bạt Luật. Hắn ngồi ở phía Bắc, ánh mắt lạnh lùng, vừa áp bức vừa thô bạo.

Ta không bao giờ ngờ được lại gặp hắn một lần nữa. Ta không kịp chuẩn bị thì hắn đã bất ngờ xuất hiện trước mắt ta.

Hắn to lớn như vậy, sao ta lại không thấy hắn?

Có người nhanh chóng nhảy ra, chính là Tề Văn mà ta tưởng đã chết.

"Bệ hạ, quả nhiên nàng ta đã đến, thần không lừa ngài."

"Nàng ta chính là hôn thê của Bùi Thừa Luật, cũng là thanh mai trúc mã của gã. Nàng ta đến đây với ngài là vì..."

Âm thanh ton hót của Tề Văn còn chưa dứt, Thác Bạt Luật đã một kiếm xuyên qua tim y.

Chu Nguyên Dật sợ đến mức liên tục lui về phía sau, đám vũ nữ la hét chói tai rồi chạy trốn.

Thác Bạt Luật cầm kiếm đi đến trước mặt ta, dùng mũi kiếm nâng cằm ta lên: "Thì ra tên của ngươi không phải Tống Nguyệt Nương."

Mùi m.á.u trên kiếm khiến ta buồn nôn, ta cố nhịn lại: "Phải, tên ta không phải Tống Nguyệt Nương. Ta họ Lâm, tên Lâm Uyển Xu."

Đào Hố Không Lấp team

"Lâm Uyển Xu." Hắn cúi người, đôi môi mỏng ghé sát vào tai ta: "Lúc chúng ta hoan ái, A Luật trong miệng ngươi là Bùi Thừa Luật?"

Ta đáp lại hắn: "Đúng vậy. Ngươi g.i.ế.c ta đi."

Ta ám sát Chu Nguyên Dật thất bại, kết cục nhất định chỉ có thiên đao vạn quả.

Thác Bạt Luật g.i.ế.c người gọn gàng nhanh nhẹn, hy vọng hắn có thể cho ta một cái c.h.ế.t sảng khoái.

Nhưng mùi m.á.u của Tề Văn rất nồng, ta không nhịn được đến lúc bị hắn c.h.ặ.t đ.ầ.u thì đã nôn mửa.

Trong lúc đau khổ, ta nghe hắn nói: "Giết ngươi thì lại hời cho ngươi quá. Ngươi từ đâu đến thì quay lại chỗ đó đi."

Loading...