Một ánh trăng tàn - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-07-11 00:05:31
Lượt xem: 48
Ta về Lâm gia, mang theo người mà ta bồi dưỡng.
Lúc trước Thác Bạt Luật không cho ta động vào Chu Nguyên Dật. Bây giờ hắn đi rồi, nước xa không cứu được lửa gần.
Ta còn sống đến hôm nay, cuối cùng cũng đợi được ngày này.
Ta đứng ở cửa một hồi lâu mới bước vào. Vốn từng là một tòa nhà xa hoa, bây giờ lại trở thành một nơi hoang tàn.
Xung quanh nhà dán đầy phù chú, nhất là tú lâu trước kia tỷ tỷ ta từng ở. Từ trước đến sau đều bị chỉ đỏ giăng khắp nơi.
"Thì ra ngươi cũng biết sợ." Ta mỉm cười nói với Chu Nguyên Dật.
Chu Nguyên Dật thấy ta thì run run: "Bệ hạ đã đồng ý không để bản hầu tổn thương tính mạng. Nếu ngươi dám làm bản hầu bị thương, ngươi... ngươi khó thoát tội chết."
Ta "ồ" một tiếng, rút cây trâm trên đầu xuống, cầm trên tay thưởng thức.
Cuối cùng hắn ta cũng thấy sợ hãi, hẳn là đang nhớ lại biểu cảm sảng khoái của ta, nhớ lại bộ dáng như lệ quỷ khi ta ám sát hắn.
"Nếu bản hầu chết, thiên hạ chắc chắn sẽ loạn. Ngươi... ngươi phải lo lắng cho dân chúng." Hắn ta nói lời lẽ chính nghĩa.
Ta trả lời hắn: "Ai rồi cũng sẽ chết. Đế vương cũng sẽ chết, dân chúng cũng sẽ chết, c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn thì cũng là chết."
Đào Hố Không Lấp team
Ta nói thêm: "Nếu ngươi đến địa ngục gặp được người của hai nhà Bùi Lâm, nhớ phải dập đầu giải thích cho rõ, phải tạ lỗi vì thứ lòng tự trọng thấp kém của ngươi."
Nam Đường lập trữ là lập đích lập trưởng, nhưng Chu Nguyên Dật là ngoại lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-anh-trang-tan/chuong-28.html.]
Hắn ta là thứ xuất nhưng có dã tâm, vì muốn mượn sức Lâm gia chúng ta mà giả vờ thâm tình với đại tỷ tỷ. Sau khi Thái tử bị phế, dựa vào Lâm gia mà hắn trở thành Thái tử.
Sau khi đăng cơ, hắn ta nghi thần nghi quỷ. Hắn ta cảm thấy người khác xem thường hắn, sợ quân vị của mình bị cướp, lúc nào cũng phòng bị.
Vì để đêm về được an giấc, hắn ta bắt đầu g.i.ế.c người.
Hai nhà Bùi Lâm, cửu tộc có ba vạn sáu nghìn người. Từ những người già tóc bạc để trẻ con mới sinh, hắn ta chưa từng buông tha cho ai.
Cuối cùng, hắn ta đã có thể an tâm say giấc.
Lúc ấy không phải ta chưa từng nghĩ sẽ mượn quân Bắc Lương đánh xuống Nam, san bằng Nam Đường ăn thịt người này.
Nhưng cuối cùng ta vẫn thất bại dưới ánh nắng ấm áp.
Ta không muốn phá hủy nơi mà Thừa Luật bảo hộ.
Nhưng trời xui đất khiến, cuối cùng vẫn thành như thế này.
Ta nhắm cây trâm vào ngay cổ họng Chu Nguyên Dật, từng tấc từng tấc đ.â.m vào.
Trong cổ họng Chu Nguyên Dật có tiếng kêu rên. Hắn ta vật lộn trong tuyệt vọng, ánh mắt hắn đầy sợ hãi vì không hít thở được lẫn đau đớn.
Máu nóng b.ắ.n lên tay ta, nhớp nháp dinh dính, thật ghê tởm.
Ta dùng sức như cũ, cho đến khi chỉ còn lại đầu trâm bên ngoài cổ họng.