Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỘT AO MÁU ĐÀO, CÒN CHẲNG HƠN GIỌT NƯỚC LÃ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:13:45
Lượt xem: 538

 

2.

 

Khi mở mắt, tôi nhìn lên trần nhà trắng xóa, im lặng không nói gì.

 

Lúc đó tôi chỉ mải mê thể hiện cảm xúc, muốn trước khi c.h.ế.t phải diễn một vở kịch thật hoành tráng.

 

Biết đâu Lâm Chu Dã sẽ nghe lọt lời tôi nói, bắt đầu nghi ngờ bộ mặt thật của Lâm Miêu Miêu.

 

Tạo ra khoảng cách giữa hai người họ.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Nhưng vì miệng chỉ mải mê nói, mắt lại không chọn đúng chỗ.

 

Đâm lệch mất rồi, không c.h.ế.t được.

 

Tôi nghiêng đầu, thấy Lâm Chu Dã mắt đỏ ngầu, nhìn tôi chằm chằm.

 

Giọng anh ta khàn đặc mở lời: “Bây giờ em cảm thấy thế nào?”

 

Tôi nhắm mắt không trả lời, trong lòng nghĩ, làm sao để 44 tiếp đây nhỉ?

 

Tôi thực sự không có chút hứng thú nào với thế giới này, nơi hình thành từ một cốt truyện bình thường, nhàm chán và vô lý.

 

Những người trong nhà họ Lâm này chỉ nhìn thôi đã thấy phiền phức, thà c.h.ế.t sớm còn hơn, khỏi phải đối phó với bọn họ, mệt mỏi lắm.

 

Lâm Chu Dã nhẹ nhàng tiếp tục: “Lâm Y Thiển, câu đó của em là có ý gì?”

 

Tôi mở mắt, liếc nhìn anh ta, cười lạnh: “Nghĩa đen thôi, đừng nói với tôi là anh không hiểu tiếng người đấy nhé.”

 

“Lâm Miêu Miêu không phải người như vậy...” Lâm Chu Dã do dự nói.

 

“Thế tôi là người như vậy sao?” Tôi không chút khách khí ngắt lời, tựa vào gối ngồi dậy, tiện tay cầm ly ném về phía anh ta.

 

“Cút đi.”

 

Lâm Chu Dã không né tránh, bị chiếc ly bay trúng ngay vào trán, m.á.u rỉ ra.

 

“A, anh hai! Anh không sao chứ?”

 

Từ cửa lập tức vang lên một giọng nữ the thé.

 

Tôi nhìn qua, thấy Lâm Miêu Miêu đang mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, toàn thân đeo đầy vàng bạc, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lâm Chu Dã.

 

Cô ta lo lắng chạm vào vết thương trên trán anh ta, chu môi lên, trong mắt còn lấp lánh ánh nước.

 

Lâm Miêu Miêu sở hữu ngũ quan bình thường, nhưng da dẻ được chăm sóc rất tốt, quần áo và trang sức mặc vào đều tôn lên ưu điểm có sẵn.

 

Cho nên động tác lúc này khiến người ngoài nhìn vào còn cảm thấy cô ta thật đáng thương.

 

Lâm Miêu Miêu quay đầu nhìn tôi, gương mặt đầy nghĩa hiệp: “Chị à, nếu chị muốn đánh thì cứ đánh em đi, đừng trách anh hai.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-ao-mau-dao-con-chang-hon-giot-nuoc-la/chuong-2.html.]

Tôi vừa nghe lời đề nghị đó thì lập tức nhướng mày, “Được thôi.”

 

Rồi với tay lấy một chiếc ly khác ném qua.

 

Ly rơi xuống đất, phát ra thứ âm thanh vỡ vụn.

 

Chẳng trúng ai cả.

 

Tôi yên lặng nhìn Lâm Miêu Miêu được anh hai Lâm Chu Dã vô thức bảo vệ trong vòng tay, chiếc ly tôi ném ra thì bị anh cả kịp thời ngăn chặn.

 

Tóm lại, không ai bị thương hết.

 

Chán thế nhỉ.

 

Anh cả Lâm Trường Phong quét mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh, cau mày giận dữ nói: “Cô định tạo phản đấy à?!”

 

“Oan quá mà, em chỉ làm theo yêu cầu từ cô em gái ngoan của anh thôi. Ở đó có camera, anh có thể thoải mái kiểm tra.”

 

Sắc mặt Lâm Trường Phong u ám: “Vậy còn chuyện cô tự sát là gì?! Chết không sớm không muộn, lại chọn đúng ngày sinh nhật của Miêu Miêu, cô cố ý làm khó Miêu Miêu, muốn phá tan cả cái nhà này có đúng không?”

 

“Chuyện tôi có c.h.ế.t hay không, hay c.h.ế.t khi nào, c.h.ế.t ở đâu, liên quan gì đến anh? Hơn nữa, đừng đề cao tôi quá như vậy, phá tan cái nhà này, tôi làm sao dám chứ.” Tôi chậm rãi nói.

 

“Chị à, đừng tức giận nữa.” Lâm Miêu Miêu lúc này lại đứng ra, nước mắt giàn giụa: “Đều là lỗi của em, là em đã cướp đi cuộc sống vốn dĩ thuộc về chị, chị hận em, trách em, thậm chí những tổn thương trước đây chị đã gây cho em, em cũng không để tâm đâu.”

 

“Nhưng chị ơi, làm ơn đừng làm tổn thương chính mình nữa, bố mẹ sẽ đau lòng lắm.”

 

Lời nói của Lâm Miêu Miêu như gợi nhắc cho Lâm Trường Phong.

 

Trước khi đến đây, anh ta còn chút quan tâm đến tôi, nhưng giờ đây, anh ta chỉ cảm thấy tôi rất thâm hiểm, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

 

Lâm Trường Phong ôm Lâm Miêu Miêu vào lòng, lạnh lùng nhìn tôi: “Miêu Miêu, em đúng là người có tấm lòng nhân hậu. Cô ta chỉ muốn nhân cơ hội này để nhận được sự chú ý của chúng ta thôi, chắc chắn là đã tính toán kỹ lưỡng, gọi xe cấp cứu sẵn, đảm bảo mình sẽ không c.h.ế.t mới hành động.”

 

“Đủ rồi!” Lâm Chu Dã, người vẫn im lặng từ nãy tới giờ, đột nhiên lên tiếng, cắt ngang màn kịch này.

 

Anh ta đỏ hoe mắt nhìn Lâm Trường Phong.

 

“Anh cả, hôm nay nếu không có em ở đây, Lâm Y Thiển đã c.h.ế.t rồi! Bác sĩ nói con d.a.o chỉ lệch một chút thôi, chỉ thiếu chút nữa là em ấy đã c.h.ế.t rồi! Các người đừng nói những lời này để kích động em ấy nữa, được không?”

 

“Ai mang tính mạng mình ra để đùa chứ?!”

 

Lâm Trường Phong nhíu mày khó hiểu: “A Dã?”

 

Lâm Miêu Miêu cũng kéo tay áo của Lâm Chu Dã, chớp mắt muốn làm nũng: “Anh hai, sao anh lại thế?”

 

Lâm Chu Dã hoàn toàn phớt lờ, lạnh lùng đuổi khách: “Các người đi đi, đừng kích động em ấy nữa. Bác sĩ nói Lâm Y Thiển cần hồi phục.”

 

Lâm Miêu Miêu bất đắc dĩ bị đưa đi, trước khi rời đi, cô ta còn hung hăng trừng mắt nhìn tôi.

 

Chỉ là đúng lúc đó, Lâm Chu Dã lại nhìn thấy được.

 

Hai người họ chạm mắt nhau, trong giây phút ấy, Lâm Miêu Miêu vội vàng thay đổi biểu cảm, rồi hoảng hốt rời đi.

Loading...