MỘT AO MÁU ĐÀO, CÒN CHẲNG HƠN GIỌT NƯỚC LÃ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:16:24
Lượt xem: 769
Tôi bỗng bật cười: “Haha, có tiền không kiếm, các người đúng là ngốc.”
Tên đàn ông sau lưng tôi nổi giận, định dùng d.a.o đ.â.m tôi nhưng bị tên còn lại ngăn lại, hắn nheo mắt lắc đầu: “Đừng kích động.”
Tôi nhìn về phía Lâm Chu Dã suýt chút nữa lao đến, cùng với vẻ mặt u ám của Lâm Trường Phong, tiếp tục nói: “Các người không ngốc, mà là bị người ta sai khiến để diễn một màn kịch.”
Vài giây sau, một tên đàn ông bật cười.
“Con mụ này bị hoang tưởng à?”
Tôi mỉm cười nhìn Lâm Miêu Miêu rõ ràng đang chột dạ: “Chị, chị thấy sao?”
“Lâm Y Thiển, em không phải bị dọa đến mức ngu người rồi chứ?” Lâm Miêu Miêu cúi đầu, yếu ớt đáp.
Mẹ Lâm không thể chịu nổi nữa, suýt chút nữa lao đến, hét toáng lên: “Chúng tôi cứu Lâm Miêu Miêu, người bên trái, thả nó ra mau!”
Bố Lâm giữ chặt bà ấy lại, ánh mắt sắc bén quét qua Lâm Miêu Miêu, như đang suy nghĩ gì đó.
“Đừng có mà lằng nhằng nữa, nhanh chọn đi, không thì cả hai đứa đều c.h.ế.t hết!”
Nghe thấy từ “chết”, mẹ Lâm sụp đổ hoàn toàn, gần như quỳ xuống van xin bố Lâm cứu Lâm Miêu Miêu.
Bố Lâm không hề động lòng, vài giây sau, ông nói: “Cứu Lâm Y Thiển.”
Lâm Chu Dã lập tức lớn tiếng nhắc lại: “Nếu thật sự chỉ có thể cứu một người, vậy thì cứu Lâm Y Thiển, bên phải, bao nhiêu tiền chúng tôi cũng đồng ý trả!”
Lâm Trường Phong mặc kệ tiếng gào thét của mẹ mình, cũng giữ chặt bà ấy, hét to: “Cứu Lâm Y Thiển! Miêu Miêu, đừng trách chúng tôi nhẫn tâm, dù sao Y Thiển cũng là huyết mạch của nhà họ Lâm.”
Ánh mắt của Lâm Miêu Miêu lập tức trở nên ác độc, cô ta đỏ hoe mắt, khẽ gọi: “Mẹ, cứu con! Con không muốn chết!”
Mẹ Lâm kích động đến mức phát điên, không còn màng đến gì nữa: “Không! Không! Cứu Miêu Miêu, nó mới là con gái của tôi! Là đứa con duy nhất của tôi!!”
Lâm Chu Dã cười lạnh: “Mẹ, những bằng chứng con đã đưa cho mẹ trước khi đến đây, mẹ không thèm để ý sao? Đứa con gái mà mẹ gọi là con, từng bước từng bước khiến con ghét bỏ đứa em ruột của mình, khiến em ấy bị người khác cho rằng là kẻ lẳng lơ, suýt chút nữa không giữ được trong sạch!”
“Bằng chứng đã bày ra trước mắt mà mẹ vẫn không tin, rõ ràng Y Thiển mới là đứa trẻ mà mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra, em ấy phải chịu bao nhiêu khổ cực bên ngoài, mãi mới được trở về nhà, vậy mà vì Lâm Miêu Miêu, mẹ lại hết lần này đến lần khác tổn thương em ấy, đến mức em ấy phải tự sát đấy!”
“Nói gì thì nói, chỉ có thể cứu Y Thiển, còn Lâm Miêu Miêu, cô ta nợ Y Thiển điều đó!”
Ánh mắt Lâm Chu Dã trở nên sắc lạnh, anh ta nhấn mạnh từng chữ: “Thả Lâm Y Thiển ra!”
Tôi thấy Lâm Miêu Miêu sau khi nghe xong thì bàng hoàng như hóa đá, cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng lên, đôi mắt chứa đầy hận thù nhìn tôi.
Giọng cô ta lạnh lẽo, nhanh chóng đứng dậy giật lấy con d.a.o từ tay tên bắt cóc rồi chĩa về phía tôi: “Là mày, tất cả là tại mày! Nếu không phải mày chọn một nơi hẻo lánh để tự sát, tao làm sao rơi vào tình cảnh này!!”
“Mày đã làm quá nhiều chuyện ác, bị nhà họ Lâm ghét bỏ và ruồng rẫy là đáng đời. Dù có mẹ Lâm bảo vệ thì mày cũng có thể được che chở bao lâu? Lâm Miêu Miêu, dù mày có sống sót thì cũng sẽ bị tống ra khỏi nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-ao-mau-dao-con-chang-hon-giot-nuoc-la/chuong-8.html.]
“Nhà họ Giang và nhà họ Lâm là thông gia, đến lúc đó, tao sẽ lại trở thành tiểu thư duy nhất của nhà họ Lâm, vị hôn thê của Giang Cửu Niên cũng sẽ là tao. Còn mày, những gì không thuộc về mày, sớm muộn cũng sẽ rời khỏi tay mày mà thôi.”
“Nếu tao là mày, tao đã không còn mặt mũi nào mà sống nữa, nhảy xuống vách đá đi cho rồi.”
Lời nói của tôi từng chút một kích động Lâm Miêu Miêu, cô ta hét lên một tiếng, giơ cao d.a.o lên rồi đ.â.m vào cánh tay tôi, m.á.u tuôn ra xối xả!
Thấy máu, Lâm Miêu Miêu lại bàng hoàng vứt dao, bật khóc nói rằng mình không cố ý.
Hai tên bắt cóc thấy tình hình liền lén lút leo lên xe chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc đó, tiếng còi cảnh sát đột ngột vang lên.
Lâm Chu Dã trợn to mắt, vội vàng lao về phía tôi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Nhưng tôi đã cố nhặt lấy con dao, chậm rãi di chuyển đến mép vách núi, rồi mạnh mẽ đ.â.m thẳng vào tim mình.
Tôi nhìn vào mắt Lâm Chu Dã và nói to: “Là Lâm Miêu Miêu đã g.i.ế.c tôi, cô ta phải vào tù.”
Nói xong, tôi kiệt sức ngã ngửa ra sau, rơi xuống vực sâu.
11.
Lâm Chu Dã đã tự tay chọn bia mộ cho tôi.
Bất chấp việc bố Lâm tức giận, anh ta kiên quyết không chôn tôi trong gia trang của nhà họ Lâm.
Lâm Trường Phong cũng đồng ý với điều đó.
Lâm Miêu Miêu vì tội cố ý g.i.ế.c người, đã bị Lâm Chu Dã tự tay đưa vào tù.
Bố Lâm vì nể tình cũ, đã dùng tiền để cô ta chỉ bị kết án tám năm.
Nhưng ông cũng tuyên bố cắt đứt quan hệ bố con với Lâm Miêu Miêu trước công chúng.
Mẹ Lâm chịu đả kích nặng nề, tinh thần hoang mang, bố Lâm đã từ bỏ công ty để đưa bà ra nước ngoài nghỉ ngơi.
Công ty được giao cho Lâm Trường Phong quản lý.
Hai anh em họ ngày càng bận rộn, không thường xuyên về nhà.
Chỉ có mỗi năm vào ngày giỗ của tôi, họ đều âm thầm đến nghĩa trang.
Đứng trước bia mộ, lặng lẽ sám hối.
(Hoàn toàn văn)