Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỘT NGÀY, THIÊN KIM THẬT TÌM ĐẾN CỬA - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-09-25 18:08:03
Lượt xem: 782

17.

Sắc mặt Thẩm Minh Châu bỗng biến đổi, “Dây chuyền của con đâu? Sáng nay con còn thấy mà.”

Cô ta nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ, nhưng không nói thẳng rằng tôi đã ăn trộm nó.

Ba Thẩm nhận thấy ánh mắt của Thẩm Minh Châu, ông nhíu mày nói: “Không thấy thì cứ đi tìm trong phòng, có thể là rơi đâu đó.”

Thẩm Minh Châu lập tức lắc đầu, “Không thể nào, con để rất cẩn thận, không thể rơi được.”

Mẹ Thẩm cũng không vui vẻ gì, “Có khi nào con quên để cất vào không?”

Thẩm Minh Châu vẫn kiên quyết, “Mẹ, con nhớ rõ ràng, con đã cất vào, cả hôm nay người hầu không ai vào phòng con, chỉ có…”

Thẩm Minh Châu chưa nói hết câu, nhưng ánh mắt đã hướng về phía tôi.

Tôi mỉm cười, hoàn thành câu nói của cô ta: “Vậy là cậu đang nghi ngờ tôi đã ăn trộm sợi dây chuyền đó?”

Thẩm Minh Châu tiếp tục: “Hôm nay chỉ có mình cậu vào phòng, lúc nãy cậu còn đi sau mình...”

Cô ta không nói rõ là tôi đã ăn trộm dây chuyền, nhưng hàm ý trong lời nói lại vô cùng rõ ràng.

Tôi bình tĩnh nói: “Nếu vậy thì cho người đi tìm trong phòng cậu xem, nếu không tìm thấy thì chúng ta báo cảnh sát.”

Tôi nhìn vào chiếc logo lớn được in trên hộp, “Dây chuyền của thương hiệu này không rẻ, cảnh sát sẽ giúp cậu giải quyết rõ ràng.”

Khóe miệng Thẩm Minh Châu không khỏi nhếch lên, ngay lập tức không màng đến sự ngăn cản của ba mẹ, kêu người hầu lên tìm trong phòng mình.

Sắc mặt ba mẹ Thẩm đều trở nên nghiêm trọng.

Người hầu rất nhanh đã quay trở lại.

Trên tay còn cầm theo chiếc dây chuyền mà tôi ném lên giường Thẩm Minh Châu, nói: “Thưa bà, đây là đồ tìm thấy trên giường của cô Minh Châu.”

Thẩm Minh Châu không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trong tay người hầu, thất thanh nói: “Điều này không thể...”

Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì.

Ba mẹ Thẩm ở trên thương trường nhiều năm, cũng nhìn thấy đủ loại chuyện, rất nhanh đã hiểu rõ đây là chiêu trò của Thẩm Minh Châu.

Sau khi gọi người hầu ra ngoài, ba Thẩm lập tức quát mắng: “Thẩm Minh Châu, mau xin lỗi Khương Miên.”

Thẩm Minh Châu tỏ ra đáng thương nhìn ba Thẩm, “Ba, con mới là con gái của ba, sao ba lại...”

“Im lặng.” Giọng ba Thẩm vô cùng nghiêm khắc, “Con vẫn chưa nhận ra mình sai ở đâu sao?”

“Con không sai.” Thẩm Minh Châu không thừa nhận, “Con thật sự không biết dây chuyền này sao lại ở trên giường con.”

Thấy vậy, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian.

Tôi lấy điện thoại trong túi ra, mở ứng dụng ghi âm, rồi nhấn vào đoạn ghi âm mới nhất.

Âm thanh của Thẩm Minh Châu liền vang lên, đầy kiêu ngạo và khinh thường.

18.

Thẩm Minh Châu lập tức ngây người.

Khi nhận ra, cô ta định nhào tới giật lấy điện thoại của tôi.

“Khương Miên, cậu thật hèn hạ!” Thẩm Minh Châu vừa quơ quàng vừa chửi mắng.

“Đủ rồi.” Ba Thẩm quát lớn, Thẩm Minh Châu lập tức không dám lại gần.

Đoạn đối thoại trong điện thoại đã gần kết thúc, tôi nhấn tạm dừng.

Ba Thẩm nhìn tôi đầy áy náy, “Xin lỗi Miên Miên, là…”

Tôi lắc đầu, ngắt lời ba Thẩm: “Ba Thẩm, chuyện này không liên quan đến ba, đây là vấn đề của Thẩm Minh Châu.”

Để tránh họ nghĩ rằng ba mẹ tôi không dạy dỗ Thẩm Minh Châu, tôi chủ động giải thích: “Cậu ấy ở nhà họ Khương chưa bao giờ như vậy, có lẽ vì bất ngờ biết mình là tiểu thư, nên tâm lý đột ngột thay đổi lớn.”

Sắc mặt ba Thẩm và mẹ Thẩm đều lộ vẻ xấu hổ.

Dĩ nhiên là không còn bữa cơm nào diễn ra nữa.

Trước khi rời đi, ba Thẩm bảo tôi gửi đoạn ghi âm cho ông, và đảm bảo sẽ cho Thẩm Minh Châu một bài học.

Việc có cho cô ta bài học hay không thực sự không quan trọng nữa, uy tín của Thẩm Minh Châu đã sụp đổ trong mắt ba mẹ rồi.

Thẩm Minh Châu còn có một người anh đang du học ở nước ngoài.

Anh ta có tiềm năng, có tham vọng, lại khá lạnh lùng.

Với tính cách của Thẩm Minh Châu bây giờ, trừ khi gian lận, bằng không điểm số trong kỳ thi tới vẫn sẽ như cũ.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Nếu không có gì bất ngờ, tài sản của nhà họ Thẩm sẽ không liên quan gì đến cô ta.

Chỉ có thể vì tình m.á.u mủ mà cho cô ta chút tiền tiêu vặt.

Trở lại trường học chưa được bao lâu, tôi đã nhận được cuộc điện thoại từ ba Thẩm.

Ông nói: “Ba đã sắp xếp cho Minh Châu đi nước ngoài, anh trai con bé bảo ba đưa Thẩm Minh Châu qua bên đó, nó sẽ tự mình quản lý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-ngay-thien-kim-that-tim-den-cua/chuong-6.html.]

“Hiện tại phải đi ngay sao ạ?” Tôi không ngờ ba Thẩm lại gấp gáp như vậy.

“Ừ.” Giọng ba Thẩm nghe có chút mệt mỏi, “Ba đã tìm hiểu rồi, sau khi Minh Châu trở về, so với lúc ở nhà họ Khương thực sự như hai người khác nhau, không sớm sửa đổi, chẳng biết sẽ thành ra thế nào.”

Nghe đến đây, tôi thậm chí có chút đồng cảm với Thẩm Minh Châu.

Người anh trai trong nguyên tác này nổi tiếng tàn nhẫn, được xem là một nhân vật phụ quan trọng, sau này sẽ trực tiếp cạnh tranh với nam chính. 

Ba Thẩm không chỉ đưa cô ta đi, mà còn không cho thêm một xu nào.

Sau này Thẩm Minh Châu muốn tiêu tiền, chỉ có thể xin từ anh trai.

Điều này đối với một người vốn đã quen sống trong nhung lụa có thể nói là khó chịu hơn cả cái chết.

Hơn nữa, anh trai Thẩm thực sự khá lạnh lùng, số phận của Thẩm Minh Châu khi đến tay anh ta tôi có thể tưởng tượng ra rồi.

19.

Sau đó tôi không theo dõi tin tức của Thẩm Minh Châu nữa.

Năm 2 đại học, Giang Hoài và Nguyễn Đường chuẩn bị mở công ty chung.

Nguyễn Đường tìm tôi, hỏi có muốn cùng tham gia không.

Trong nguyên tác, công ty là do Giang Hoài tự làm, giờ lại kéo theo Nguyễn Đường, mà Nguyễn Đường còn muốn kéo theo tôi?

Tôi ngẩn người một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Nhưng các cậu chuẩn bị làm game, chuyên ngành của mình không phù hợp...”

“Có gì quan trọng, cậu có nhiều ý tưởng hay ho mà.” 

Nguyễn Đường nhìn tôi đầy mong đợi, “Mình và Giang Hoài đều không xin tiền từ gia đình, vốn khởi đầu không nhiều, nếu cậu không tham gia, công ty chúng mình sẽ không thể mở được đâu.”

Khá đấy, đến cả tuyệt chiêu nũng nịu cũng mang ra rồi.

Tôi nghiêm túc nhớ lại nguyên tác.

Thời gian dài trôi qua trong thế giới này, tôi đã quên đi nhiều chi tiết.

Chỉ nhớ mơ hồ rằng công ty của Giang Hoài ban đầu dường như chỉ làm game, sau này mới mở rộng sang nhiều thứ khác.

Tóm lại, tất cả đều thành công, giai đoạn sau gần như có thể nói là kiếm tiền như nước.

Nếu như thần tài đã nhét túi tiền này vào tay, mà tôi còn ngu ngốc ném đi, thì thật là lãng phí sự tiến hóa của loài người rồi.

Hai người này đều là kiểu người nóng vội, ngau khi tôi gật đầu, lập tức để luật sư nhà mình soạn thảo hợp đồng.

Giang Hoài là người đầu tư và làm việc nhiều nhất, nên tỉ lệ cổ phần cũng nhiều nhất.

Mặc dù cốt truyện trong nguyên tác đã rối ren không chịu nổi, nhưng vận may của nam nữ chính thì chưa từng thay đổi.

Sản phẩm đầu tiên mà chúng tôi làm ra là một trò chơi nhỏ, đã thành công rực rỡ.

Bởi vì đây là trò chơi đầu tiên, chúng tôi không dám đầu tư quá nhiều, chỉ làm một chương trình nhỏ.

Ý tưởng là do tôi nghĩ ra, trò chơi được Giang Hoài và Nguyễn Đường cùng “mượn” người trong công ty gia đình phát triển.

Trò chơi này dưới sự nỗ lực chung của chúng tôi, rất nhanh đã nổi lên trong vòng bạn bè.

Lúc đỉnh điểm, doanh thu trong một ngày đã lên tới con số hàng triệu.

So với những trò chơi di động nổi tiếng, có thể nói vẫn chưa đủ đem lên bàn cân so sánh, nhưng với chúng tôi mà nói, đã xem là một thành công rồi.

Khi công ty có dư ra chút vốn, chúng tôi bắt đầu tuyển thêm nhân viên.

Chỉ dựa vào 3 người, muốn phát triển lớn gần như không thể, một số công việc vẫn cần người có chuyên môn làm.

“Tôi nghĩ những vị trí này chúng ta có thể tuyển ngay trong trường.” Giang Hoài đề xuất.

“Những người vào được Đại học Thanh Hoa này chứng tỏ trí thông minh không tệ, giờ chiêu mộ sẽ không tốn kém nhiều, nếu trực tiếp tuyển cử nhân từ các trường danh tiếng, chúng ta sẽ không có ưu thế.”

Về đề xuất của Giang Hoài, cả tôi và Nguyễn Đường đều không có ý kiến.

Nhưng vẫn có một số vị trí cần phải tuyển nhân viên toàn thời gian.

Về việc tuyển dụng này, Nguyễn Đường còn nhờ người trong công ty của ba mình giúp đỡ.

Buổi phỏng vấn cuối cùng vẫn do 3 chúng tôi cùng đánh giá.

Công ty game này tuy quy mô tuy nhỏ, nhưng mức lương đưa ra khá cạnh tranh, nên tuyển người cũng dễ.

 

Mọi thứ theo trật tự diễn ra.

 

Kế hoạch phát triển game di động chính thức bắt đầu.

Nhưng chi phí đổ vào rất lớn, quá trình cũng khá dài.

Chúng tôi liên tục cho ra mắt nhiều trò chơi nhỏ khác, mức độ hưởng ứng cũng vô cùng tốt.

Nhưng các trò chơi đơn giản thì rất dễ gây nhàm chán, chỉ có liên tục cập nhật mới có thể giữ chân người dùng.

 

Loading...