Một Nghìn Lẻ Một Cách Từ Hôn - Phần 9
Cập nhật lúc: 2024-09-28 07:55:22
Lượt xem: 573
Lúc đó, nhìn gương mặt lo lắng của hắn, cũng giống như hôm nay, ta đã có một chút rung động với hắn.
Nhưng chỉ có một chút thôi.
Bởi vì khi hắn đè ta ngã, dùng sức quá mạnh, gáy ta đập vào hòn đá phía dưới, u lên một cục to, phải bảy tám ngày mới xẹp xuống.
Sau đó, ta sờ cục u to trên gáy, mắng hắn: "Điện hạ, ngài thật là giỏi cản trở người khác!"
Nếu hắn không nhào qua, với võ công của ta, có thể dễ dàng tránh được, vậy mà hắn nhất định phải chắn lại.
Hắn không hề hối cải mà nói: "Lỡ như thì sao?"
Ta cười nhạt: "Nếu ngươi không có mặt, sẽ chẳng có lỡ nào cả. Ngươi có mặt thì có đến một vạn cái lỡ."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Hắn: ". . ."
11
"Nghe lén bị quả báo rồi chứ gì, may mà cô nhanh tay lẹ mắt, không thì lúc này mặt ngươi đã bị phá rồi. Haiz. . ."
Giọng nói của Yến Phong Niên đột nhiên vang lên, đầy vẻ chê bai, rất đúng lúc cắt đứt dòng hồi ức của ta.
Theo như hiểu biết của ta về hắn, sau tiếng "Hầy" chắc chắn không có lời hay ho gì đâu.
Ta cắt ngang lời hắn: "Dù mặt ta có bị thương cũng không cần Thái tử điện hạ phải chịu trách nhiệm."
Rồi, ta gạt tay hắn ra, bước nhanh ra khỏi phủ Thái tử, về nhà ăn Tết Trung thu với cha ta.
Đi được vài bước, ta mơ hồ nghe thấy Yến Phong Niên lẩm bẩm: "Sao cô cảm thấy như thiếu mất cái gì đó nhỉ?"
Quản gia: "Thiếu phần Tiêu tướng quân mắng ngài đấy ạ. Thường thì khi ngài hành xử bất nhã, Tiêu tướng quân nhất định sẽ mắng ngài một trận."
Yến Phong Niên: ". . . Ta hơi tin lời ngươi nói rồi đấy, có lẽ ta thật sự sắp đến hỏa táng tràng rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-nghin-le-mot-cach-tu-hon/phan-9.html.]
Ta: ". . ."
Mặc dù Yến Phong Niên đã kịp thời đỡ lấy ta, nhưng ta hoàn toàn chắc chắn rằng tên này thật sự đã mất trí nhớ.
Nếu hắn không mất trí nhớ, hắn tuyệt đối sẽ không để ta một mình về phủ Tướng quân, ăn Tết Trung thu với cha ta đâu.
Ngoại trừ hơn một năm chúng ta ở cùng nhau trên chiến trường, những năm trước vào Tết Trung thu, sau khi tham dự yến tiệc trong cung, hắn đều đến ngắm trăng cùng ta và cha ta. Thậm chí trong mọi dịp lễ lớn nhỏ, Yến Phong Niên đều đến phủ Tướng quân ăn bữa khuya cùng chúng ta.
Cha ta cũng rất mong hắn đến cùng ăn Tết.
Còn về lý do thì. . .
Đêm đó, trăng tròn treo cao trên bầu trời.
Ta và cha ngồi trong sân phủ Tướng quân, pha trà và ăn bánh trung thu.
Cha ta nhìn ra cổng lần thứ mười tám, thở dài lần thứ mười tám, ta không nhịn được nữa, nói: "Cha, nếu cha thấy con ngồi trước mặt cha chướng mắt, con sẽ đi ngay đến doanh trại cùng các huynh đệ ngắm trăng."
Cha ta lặng lẽ nhấp một ngụm trà, nhét thêm một miếng bánh trung thu vào miệng rồi nói không rõ ràng: "Thái tử thật sự mất trí nhớ rồi sao, mấy ngày không gặp, có chút nhớ hắn."
Ta liếc nhìn ông: "Là nhớ người ta, hay là nhớ rượu ngon mà mỗi lần người ta đều mang đến?"
Cha ta: ". . ."
Cha ta lắc đầu như trống bỏi: "Sao có thể chứ, cha đã cai rượu mấy năm rồi."
Ta lười vạch trần ông.
Kể từ lần bị thương ở biên cảnh phía Bắc, quân y đã dặn dò, tốt nhất là ông không nên uống rượu nữa. Bởi vì mũi tên b.ắ.n trúng ông lúc đó có tẩm độc. Vì vậy, đến giờ ông vẫn thỉnh thoảng lên cơn, không đứng dậy nổi, cộng thêm tuổi tác ngày càng cao, những vết thương lớn nhỏ trên chiến trường thời trẻ cũng bắt đầu phát tác.
Ông mới bất đắc dĩ phải giao chức Trấn quốc Tướng quân cho ta, về hưu dưỡng lão. Mặc dù ông không nói gì để ta khỏi lo lắng, còn la lớn "Cuối cùng cũng có thể buông gánh nặng, thảnh thơi rồi". Nhưng trong xương tủy, ông vẫn cảm thấy mình còn sức chiến đấu, có thể tiếp tục chiến đấu thêm năm mươi năm nữa vì Đại Yến. Nghỉ hưu ở tuổi trung niên là nỗi nhục nhã và tiếc nuối lớn nhất trong đời ông.
Vì thế, ông thường xuyên mượn rượu giải sầu.