Một Thai Hai Bảo: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ Thật Khác Thường - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:19:35
Lượt xem: 81
## Chương 112: Bắt cóc bất chợt?
Cố Hồng Việt đưa tay ra, đẩy mặt Lục Triển Tinh đang dí sát vào một cách cực kỳ ghê tởm.
“Giữ khoảng cách.” Cố Hồng Việt nghiêm mặt, “Tôi không muốn đối tượng dính scandal là cậu.”
Lục Triển Tinh rõ ràng đang tức giận, nhưng không nhịn được mà bật cười, “Ghê gớm thật đấy, mới yêu đương mà đã khiến cậu học được cách nói đùa rồi sao? Nói mau, cô nào nhà quyền quý mà cậu nhắm trúng vậy?”
“Ừm?” Cố Hồng Việt không những không tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt có chút tán thưởng, “Quả nhiên là cậu.”
Thái độ dễ chịu này của anh ta khiến Lục Triển Tinh hơi sợ hãi.
“Tất nhiên là tôi khác với người khác rồi. Khó mà không khiến tôi tưởng thật là cậu và Tần Hiếu Lâm có gì với nhau đấy?” Lục Triển Tinh nói chắc nịch: “Tôi quá hiểu cậu rồi, đồ của người khác, cậu không thể nào động vào.”
Hắn hơi dừng lại, nhớ tới phiên bản Cố Hồng Việt liều mình cứu người mà mình nghe được, vẫn không nhịn được tò mò.
“Nếu trong lòng cậu đã có cô gái khác, sao cậu còn đi quan tâm Tần Hiếu Lâm làm gì? Nhà bọn họ có khối tiền, móc ra một ít để cứu con gái mà cũng tiếc sao? Cớ gì phải đánh cược tương lai của Cố thị, đi cứu con mụ tác oai tác quái đó?” Lục Triển Tinh độc mồm độc miệng nói.
Cố Hồng Việt không giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Tôi đồng ý đi cứu, là vì có nắm chắc mười phần.”
“Cậu nắm chắc cái gì?” Lục Triển Tinh như bị phóng viên săn tin nhập vào, càng hỏi càng hăng, “Cậu quen tên bắt cóc đó à.”
“Ừm.”
“Thật sự quen?!” Lục Triển Tinh vô cùng khiếp sợ.
Cố Hồng Việt chậm rãi chớp mắt một cái, “Nhà họ Hùng nửa năm trước vừa chuyển nhà khỏi Ma Đô, còn nhớ không?”
“Tên bắt cóc là người nhà họ Hùng sao?”
“Ừm, Hùng Quỳnh Vũ.”
Lục Triển Tinh khôi phục trí nhớ, “Ồ! Một trong những tên đội trưởng đội chó l.i.ế.m của Tần Hiếu Lâm trước đây nhỉ! Nhưng lúc nhà bọn họ rời đi, hình như vẫn chưa phá sản mà? Chẳng lẽ mấy tháng nay tiếp tục xuống dốc, chỉ đành bất đắc dĩ đi lên con đường bắt cóc bạch nguyệt quang năm xưa để đổi lấy tiền bạc sao?”
“Cậu đã gặp ai một mình một ngựa đi bắt cóc bao giờ chưa?” Lục Triển Tinh nghe ra ý khác trong lời nói của Cố Hồng Việt.
Đầu óc Lục Triển Tinh xoay chuyển rất nhanh, “Bất chợt nổi lên ý định à? Cho nên cậu mới dám đơn đấu với hắn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-112.html.]
Thời kỳ nhà họ Hùng còn đang oai phong một cõi, mấy tên công tử nhà họ Hùng đã trắng trẻo như ma cà rồng rồi.
Vài người trong nhóm nhỏ của Lục Triển Tinh đều không thích vẻ ngoài trắng trẻo thư sinh trời sinh của bọn họ.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc công tử nhà họ Hùng được hoan nghênh trong giới tiểu thư khuê các.
Lục Triển Tinh còn từng bị chị gái mình chỉ trích, nói hắn chính là ghét kẻ giống mình, ghen tị với dung mạo xinh đẹp của cậu thiếu gia nhà họ Hùng.
Suýt chút nữa thì chọc tức c.h.ế.t Lục Triển Tinh.
Lúc đó Lục Triển Tinh còn hùng hồn nói, bảo là ngày nào đó tổ chức một buổi giao lưu thể thao, nhất định phải tìm cơ hội đánh cho bọn họ một trận ra trò mới hả giận!
Không ngờ, thời gian thoắt cái trôi qua nhiều năm như vậy, lời nói hùng hồn của hắn, lại bị Cố Hồng Việt vô tình thực hiện!
“Một mình cậu là có thể giải quyết được hắn sao?” Lục Triển Tinh xua tay múa chân, vô cùng tiếc nuối vì bản thân không được chứng kiến hiện trường lúc đó.
Cố Hồng Việt thản nhiên nói: “Vẫn tốn chút sức lực.”
Lúc anh nhìn thấy Hùng Quỳnh Vũ, tên đó đã tinh thần hoảng hốt rồi.
Trông có vẻ không bình thường lắm.
Lúc Cố Hồng Việt tung một cước đá bay hắn ta, căn bản không hề cân nhắc xem đối phương có chịu đựng nổi hay không.
Lúc đó anh chỉ có một suy nghĩ.
Tại sao Hùng Quỳnh Vũ lại đưa Tần Hiếu Lâm đến vòm kính?
Tuy nhiên, sau khi thật sự cứu được người, Cố Hồng Việt cũng không hỏi Tần Hiếu Lâm bất kỳ chi tiết nào.
Cho dù tiếng khóc của cô ta, từng tiếng từng tiếng vang vọng bên tai.
“Vậy rốt cuộc cậu đang yêu đương với ai vậy? Thật ghê gớm, một chút tiếng gió cũng không để lộ ra ngoài…”
Vừa nói, Lục Triển Tinh vừa sờ cằm nhẵn nhụi của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng mà, bất kể là ai, dù sao thì môn nghiên cứu cải tạo quái thai coi như đã bị cô ấy chơi đến nơi đến chốn rồi…”