Một Thai Hai Bảo: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ Thật Khác Thường - Chương 465
Cập nhật lúc: 2024-08-17 23:33:47
Lượt xem: 22
## Chương 465: Đừng bao giờ nghĩ rằng mình không làm được
Thẩm Diệu Luân nhìn thấy bình luận của Thẩm Nhất Nhất trên mạng xã hội về kịch bản của mình, tức đến mức suýt chút nữa thì nổ tung tại chỗ.
Cô ta hiểu cái gì chứ?
Dám lên mặt bình phẩm về kịch bản của anh?
Kịch bản nhập vai quy mô lớn lần này, anh đã dốc hết tâm huyết, mất cả tháng trời để hoàn thành!
Tác phẩm được anh tỉ mỉ trau chuốt như vậy, chỉ với một câu nói của cô ta đã bị phủ nhận hoàn toàn sao?!
"Nữ chính nào bị lu mờ? Rõ ràng câu chuyện ngay từ đầu đã xoay quanh nữ chính rồi!" Thẩm Diệu Luân cãi lý.
Thẩm Nhất Nhất ngẩn người, "Không lẽ..."
"Không sai, kịch bản này là do tôi viết." Thẩm Diệu Luân đẩy gọng kính trên sống mũi, anh hoàn toàn không thể chấp nhận được việc tác phẩm tâm huyết của mình bị Thẩm Nhất Nhất, một kẻ ngoại đạo, chê bai thậm tệ như vậy!
Thực tế, ban đầu Thẩm Diệu Luân không định gọi điện thoại chất vấn Thẩm Nhất Nhất.
Dù tức giận, anh vẫn liên lạc với Thẩm Thanh Hoa trước.
Mục đích ban đầu là muốn nhờ Thẩm Thanh Hoa nói đỡ giúp, hòa giải chuyện này, tốt nhất là có thể khuyên Thẩm Nhất Nhất xóa bài đăng kia đi.
Tuy nhiên, sau khi nghe Thẩm Diệu Luân kể rõ đầu đuôi câu chuyện, Thẩm Thanh Hoa liền bảo anh tự mình liên lạc với Thẩm Nhất Nhất.
"Con bé là em gái con, đã là người một nhà, cùng nhau ăn cơm, uống rượu rồi, có gì mà không thể nói thẳng? Chuyện của người trẻ các con tự giải quyết đi, một khi để ta nhúng tay vào, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều." Thẩm Thanh Hoa nói.
Lúc đó Thẩm Diệu Luân đã hiểu ý của Thẩm Thanh Hoa.
Bà chắc chắn sẽ không thiên vị anh.
Thay vì để mâu thuẫn leo thang, chi bằng tự mình nói chuyện với Thẩm Nhất Nhất!
Nhưng Thẩm Diệu Luân vừa gọi điện cho Thẩm Nhất Nhất, trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại bài đăng kia của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-465.html.]
Giữa những dòng chữ ấy tràn ngập sự chán ghét!
Vì vậy, giọng điệu của anh không thể nào tốt lên được.
"Cô mau xóa bài đăng đó đi. Nội dung cô đăng đã làm tổn thương nghiêm trọng đến tôi, còn ảnh hưởng đến cả cảm xúc làm việc của tôi!" Thẩm Diệu Luân cố tình cường điệu nói: "Kế hoạch ban đầu là tối nay tôi sẽ phải giao nộp mấy tập kịch bản này, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không còn tâm trạng để viết nữa!"
Thẩm Nhất Nhất ngẩn người, hiểu được mục đích anh gọi điện thoại lần này, nhưng không cảm thấy chuyện này có liên quan gì lớn đến mình.
"Anh, là người trưởng thành rồi, đừng để cảm xúc chi phối như vậy chứ, bình tĩnh lại đi, lát nữa là viết được thôi." Thẩm Nhất Nhất thản nhiên nói.
Thẩm Diệu Luân nghe xong càng tức giận hơn, "Cô nói thì dễ lắm! Nghe là biết ngay cô chưa từng sáng tác văn học bao giờ! Cảm hứng là thứ rất quý giá, có muốn cũng không được! Bây giờ tôi không còn cảm hứng nữa rồi!"
"Vậy thì anh nên cân nhắc làm công việc khác đi." Thẩm Nhất Nhất vẫn giữ nguyên thái độ, giọng điệu không mặn không nhạt, "Trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ lòng người không bền, tuy anh cũng không còn trẻ nữa, nhưng bây giờ học một kỹ năng mới vẫn còn kịp. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình không làm được, tôi tin anh."
Thẩm Diệu Luân: "..."
Nếu người nghe điện thoại là người khác, anh đã mắng chửi người ta té tát rồi!
Anh đường đường là một biên kịch nổi tiếng, giáo sư danh dự của Đại học Cốc Thành, biết bao nhiêu người xếp hàng muốn giúp anh xách giày cũng chưa chắc đến lượt, vậy mà Thẩm Nhất Nhất lại coi anh như kẻ ngốc mà đùa cợt sao?!
Cơn giận dữ khiến người ta mất đi lý trí.
Thẩm Diệu Luân nhìn chằm chằm vào bóng cây xanh rợp ngoài khung cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải cô gả vào Cố gia, cô nghĩ mình có tư cách nói chuyện với tôi sao?"
Thẩm Nhất Nhất khẽ cười khẩy, "Bộ dạng như bị giẫm phải đuôi này của anh thật buồn cười. Với chất lượng kịch bản mà anh viết ra, tôi chỉ có thể nói, nếu anh không sinh ra trong Thẩm gia Cốc Thành, anh nghĩ xem ai thèm dùng mấy cái kịch bản này?"
"Cô!"
Nhờ phúc của Thẩm Nhất Nhất, ở cái tuổi ngoài ba mươi, Thẩm Diệu Luân đã được nếm trải cảm giác bị nhồi m.á.u cơ tim.
Mặt anh trắng bệch, khó thở, phải mất một lúc lâu mới thở hổn hển lấy lại được hơi thở.
"Nếu cô còn muốn đôi co với tôi, đợi lát nữa tôi tham gia sự kiện xong sẽ liên lạc lại, chúng ta mặt đối mặt nói chuyện." Nói xong, Thẩm Nhất Nhất liền cúp máy trước.