Mùa xuân gửi thư đến - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-07 11:40:02
Lượt xem: 135
Mùa đông đến, Tần Húc bất ngờ nói với tôi:
"Dự án thành công rồi, công ty tổ chức đi Iceland tập huấn, có thể mang theo người nhà. Tuế Tuế, em muốn đi cùng anh không?"
Có lẽ là tôi cảm giác sai, giọng anh ấy có chút kỳ lạ.
Tôi ngẩn người trong giây lát rồi đáp: "Được."
Nhưng cuối cùng tôi không thể đi.
Bởi vì một ngày trước khi xuất phát, mẹ tôi bất ngờ gọi điện, nói bà bị bệnh, bảo tôi về nhà, nói có thể sẽ gặp mặt lần cuối.
Bà nói rất nghiêm trọng, lúc đó tôi đang ở chỗ Tần Húc sắp xếp hành lý, điện thoại xong, cả hai chúng tôi đều im lặng.
Sau một hồi lâu, tôi khẽ nói: "Em phải về nhà, không thể đi cùng anh rồi."
Tần Húc nhẹ nhàng nói: "Được."
Có lẽ tôi quá ích kỷ.
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự rất hy vọng anh có thể nói rằng anh cũng sẽ không đi và sẽ đi cùng tôi về nhà thăm mẹ.
Nhưng cuối cùng anh ấy không nói gì cả.
Trước khi lên máy bay, Tần Húc nhắn tin cho tôi: "Anh sắp lên máy bay rồi, không thể đi cùng em, thật tiếc."
Tôi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ lướt nhanh qua, cố gắng kìm nén sự thất vọng trong lòng:
"Không sao đâu, anh thấy gì đẹp thì chụp vài tấm ảnh cực quang gửi cho em nhé."
Thật ra, sau hai năm làm việc, tôi và Tần Húc cũng đã tiết kiệm được một số tiền.
Chưa nói đến gì khác, đi chơi một chuyến nước ngoài là hoàn toàn có thể.
Chỉ là tôi tiếc.
Vì tôi muốn dành dụm để mua nhà, định cư ở thành phố này, muốn có một tương lai lâu dài và hạnh phúc với anh ấy.
Nên những ước mơ đẹp đẽ ấy, phong cảnh trong tưởng tượng, chỉ cần được đi cùng anh ấy, dù có muộn chút cũng không sao.
Tôi nghĩ vậy.
Về đến nhà, tôi mới phát hiện mẹ tôi giả bệnh.
Bà lừa tôi về, chỉ để ép tôi đi xem mắt.
Đối phương là con trai đối tác làm ăn của cha dượng, ngoại hình xấu xí, còn mang nhiều thói hư tật xấu.
Tôi từ chối, mẹ tôi lập tức thay đổi sắc mặt.
"Con theo đuổi Tần Húc lâu như vậy, đã có ngày tốt đẹp chưa? Nhà nó chỉ có điều kiện như vậy, người mẹ bảo con đi gặp không biết tốt hơn nó bao nhiêu lần. Chu Thanh Tuế, mẹ là mẹ con, chẳng lẽ mẹ lại hại con sao?"
Nhìn khuôn mặt không chút áy náy của bà, tôi bất ngờ cười lớn.
"Mẹ hại con còn ít sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/mua-xuan-gui-thu-den/chuong-6.html.]
Chát một tiếng, mẹ tôi tát mạnh vào mặt tôi.
"Tao rốt cuộc tạo nghiệt gì! Sao lại sinh ra đứa con như mày, mày đến đây để đòi nợ tao phải không?"
Bà dùng lực rất mạnh, khiến mặt tôi bị lệch qua một bên, tai ù ù.
Trà Sữa Tiên Sinh
Tôi dùng lưỡi chạm vào phần thịt mềm trong miệng, nhẹ nhàng nói: "Nếu có quyền lựa chọn, tôi cũng không muốn sinh ra từ bụng bà đâu."
"Nếu mày đã không nghe lời, thì từ giờ tao coi như không có đứa con này. Hôm nay mày cút ra ngoài, sau này đừng trở về nữa!"
Mẹ tôi xách hành lý của tôi quăng ra ngoài, đuổi tôi cùng với nó ra khỏi cửa.
Thật nực cười.
Lúc đó tôi mới nhận ra, dù đã bị đối xử như vậy vô số lần, trong khoảnh khắc đồng ý về nhà, tôi vẫn hy vọng bà sẽ yêu tôi.
Nhưng cuối cùng, đó chỉ là ảo tưởng của tôi.
Tôi kéo hành lý, thất thần đi trên phố, lấy điện thoại gọi cho Tần Húc.
Giống như đêm mưa hôm đó bị cha dượng quấy rối, một lần nữa, tôi vô cùng cần sự hồi đáp của anh.
Nhưng điện thoại reo rất lâu, vẫn không có người nghe.
Cuối cùng, tôi mờ mịt đứng dưới đèn đường, đầu óc như dự cảm được điều gì đó, đập thình thịch.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Tôi lấy ra, là một tin nhắn từ số lạ.
Một bức ảnh, cùng với một câu lạnh lùng: "Quản lý bạn trai của cô cho tốt."
Trong ảnh là cực quang đẹp đến ngẩn ngơ, dưới ánh sáng đó là một cặp đôi đang hôn nhau.
Tần Húc và Đàm Vi.
Điện thoại rơi xuống đất, âm thanh vang dội trong lòng tôi.
Đêm đó, tôi và mẹ cãi nhau long trời lở đất, bị đuổi ra khỏi nhà, lang thang trên phố.
Anh ở Iceland, dưới cực quang kỳ ảo đẹp đến tột cùng, hôn người khác.
Cái tương lai mà chúng tôi từng cùng nhau mơ ước vô số lần, anh đã đến trước một bước.
Chỉ có điều, không phải cùng tôi.
Tôi coi anh như cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những năm tháng khó khăn nhất, tiết kiệm chi tiêu, thậm chí không dám thuê khách sạn tốt trong suốt tám năm trời.
Anh ấy cuối cùng đã nhìn thấy ánh sáng bình minh, cuối cùng cũng có thể chạm đến thế giới tuyệt vời hơn mà anh ấy từng mơ ước.
Thực ra, mọi thứ đã có dấu hiệu từ trước.
Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ cầu hôn tôi.
Nhưng thực tế là anh ấy đang cân nhắc, liệu có nên rời xa tôi hay không.