Muội Muội Mất Tích 16 Năm Trở Về - Chương 12 + 13
Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:28:22
Lượt xem: 728
12.
Tử Quyên chỉ chờ có thế, ngay khi ta dứt lời, nàng lập tức xắn tay áo lên và tát liên tiếp vào mặt Tôn ma ma.
Tôn ma ma bị đánh kêu la om sòm, Lưu Thi Kỳ bị dọa sợ, vội vàng ngăn cản Tử Quyên, nhìn ta với ánh mắt đỏ ngầu và nói:
“Tẩu tử có bất mãn gì có thể nói với ta, sao lại động tay động chân với nhũ mẫu? Bà ấy đã lớn tuổi rồi, sao lại không hỏi rõ phải trái mà hành động như vậy?
“Tẩu tử vừa mới vào đã không để ta và nhũ mẫu yên, nếu vậy ta rời đi là tốt rồi, không cần phải hô đánh kêu g.i.ế.c như thế.”
Lưu Thi Kỳ có vẻ như đang nói với ta, nhưng toàn bộ cơ thể lại hướng về phía Hoắc Thanh. Nàng ta nói với vẻ tủi thân, đôi mắt ngập lệ, trông thật yếu ớt và đáng thương.
Ta kéo Lưu Thi Kỳ ra, Tử Quyên nhân cơ hội tiến lên, lại tiếp tục đánh Tôn ma ma. Tử Quyên biết một chút võ thuật, Tôn ma ma hoàn toàn không thể chống cự lại nàng.
Ta lạnh lùng nhìn Lưu Thi Kỳ và nói: “ Tôn ma ma vào đêm tân hôn của ta và tướng quân lại muốn đưa tướng quân đến phòng của một cô nương chưa gả, đây là âm mưu làm hỏng thanh danh của tướng quân và ta."
"Bà ta tâm địa độc ác, còn muội thì tuổi còn nhỏ, không hiểu những chuyện này. Là tẩu tử, ta phải làm chủ cho muội."
Lưu Thi Kỳ bị ta lạnh lùng nhìn, có chút bối rối, vội vàng giải thích:
“Nhũ mẫu cũng là lo lắng cho muội.”
Ta hừ lạnh một tiếng: “Tướng quân đâu phải là đại phu, muội bị bệnh, Tôn ma ma không đi mời đại phu, mà lại mời một tướng quân không biết chút y thuật nào, đây là lo lắng gì? Hay là do chính muội chỉ thị?”
Lưu Thi Kỳ bị chặn họng ngay lập tức.
“Tướng quân còn chưa nói gì, Tôn ma ma đã già mồm mà mỉa mai tướng quân vô ơn bội nghĩa.
“Những năm qua tướng quân đối với các người như thế nào? Trong phủ này bao nhiêu đôi mắt đang nhìn, ta đã xem hết các ghi chép trong phủ, mỗi năm tướng quân dành tám phần lương bổng cho viện của các người, còn hai phần còn lại không biết có đủ nuôi sống chúng ta không, các người còn muốn tướng quân làm đến mức nào nữa?”
"Ngày hôm nay nếu không cho Tôn ma ma một bài học, để người khác biết còn tưởng là tướng quân có gì mờ ám, hay là muội cũng nghĩ tướng quân có lỗi với chủ tớ các người?"
Hạt Dẻ Rang Đường
"Tất nhiên là không!"
Lưu Thi Kỳ phản bác theo phản xạ, rồi lo lắng nhìn về phía Hoắc Thanh, hy vọng hắn nói một câu công bằng, nhưng lúc này Hoắc Thanh hoàn toàn không có ý định can thiệp.
Ta cười nhìn Lưu Thi Kỳ: "Muội muội, muội lòng dạ thiện lương, không hiểu sự đáng sợ của lời đồn, nhưng có một số hạ nhân lợi dụng tuổi tác mà lấn lướt, muội không thể để họ lừa dối."
Lúc này Tử Quyên đã thu tay lại và bước đến bên ta, nàng vừa vung cổ tay vừa nói: "Da của lão ma ma này thật dày, đánh đến mức tay đau!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/muoi-muoi-mat-tich-16-nam-tro-ve/chuong-12-13.html.]
Bên kia, Tôn ma ma đã bị đánh đến mức co rút vào góc, không dám nhúc nhích.
Lưu Thi Kỳ mặt hết xanh lại trắng, một lúc sau nàng nói từng chữ một: "Cảm ơn tẩu tử đã dạy bảo, muội sẽ ghi nhớ và báo đáp tẩu tử thật tốt."
Nói xong, nàng xoay người bỏ đi, đâu còn vẻ yếu đuối vừa rồi, còn Tôn ma ma thì khập khiễng chạy theo sau.
13.
Một trận kịch đến nhanh đi cũng nhanh, để tránh sau này bị người khác đàm tiếu, ta bảo Tử Quyên mời hai đại phu đến cho Lưu Thi Kỳ.
Khi mọi người đã giải tán, ta cũng không thèm để ý đến Hoắc Thanh, tự mình tắt đèn đi ngủ.
Trong đêm tối, ta nghe thấy một tiếng thở dài dài, sau đó cảm nhận được Hoắc Thanh lấy một tấm chăn tùy tiện trải dưới đất gần giường làm chỗ ngủ.
Ta mệt mỏi cả ngày, cũng không muốn nói thêm gì, nằm trên giường một lát là ngủ say.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy thì trời đã sáng, không còn phải hầu hạ công công bà bà như kiếp trước, ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tử Quyên giúp ta rửa mặt, qua lời của nàng, ta biết Hoắc Thanh đã đến quân doanh từ sáng sớm, rõ ràng là hắn muốn tránh xa sự ồn ào.
Có thể là vì đêm qua ta đã lập uy hiệu quả, hai ngày sau trong phủ người hầu đều đối xử với ta rất cung kính, Lưu Thi Kỳ cũng ngoan ngoãn, không gây chuyện gì. Chỉ có điều, nàng thỉnh thoảng phái người đến mời Hoắc Thanh qua, nhưng hắn luôn ở quân doanh, khiến họ phải về tay không.
Trong hai ngày này, Tử Quyên còn nghe ngóng được rằng Tống Tuyết Nhu đã trở thành Thục Phi, nghe nói hoàng thượng rất yêu nàng, thưởng rất nhiều đồ đến phủ Tống, khiến cha mẹ ta rất vui mừng.
Tử Quyên tức giận không thôi, khi không có ai xung quanh thường hay chửi bới vài câu.
Đến ngày thứ ba, Hoắc Thanh vẫn chưa về phủ, Tử Quyên lo lắng nhìn ta:
"Tiểu thư, hôm nay là ngày lại mặt, phải về thăm mẫu gia, mà công tử còn ở quân doanh chưa về, có cần phái người đi tìm không?"
Ta khoát tay: "Không cần!"
Hắn cố ý chống đối ta, dù có phái người đi cũng vô ích, có bản lĩnh thì hắn cứ tránh mặt cả đời đi.
Tử Quyên có chút muốn nói lại thôi, một lúc sau mới hạ giọng nói:
"Tính tình của nhị tiểu thư thế nào ai cũng biết. Tiểu thư hôm nay về nhà, không chừng nhị tiểu thư sẽ phái người chờ sẵn trong phủ. Nếu tướng quân không về cùng, chắc chắn họ sẽ cười nhạo tiểu thư."
Không cần Tử Quyên nhắc nhở ta cũng biết, hơn nữa ta dám chắc, muội muội không chỉ đơn giản là phái người đứng đợi ở Tống phủ. Không chừng nàng ta sẽ trực tiếp triệu ta vào cung, để khoe khoang ngay trước mặt ta.