Muốn Có Vợ Mặt Phải Dày - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-04-21 22:56:23
Lượt xem: 1,466
“Có phải cô Đào Thùy Linh không ạ? Tôi ở Uông Thị. Kết quả bài test vừa rồi cô đứng đầu. Nếu có thể, ngày mai mời cô đến nhận việc.”
“Ý của anh là, tôi trúng tuyển rồi sao?”
“Đúng vậy, hẹn gặp lại cô vào ngày mai.”
Thùy Linh vô cùng phấn khích. Lúc đầu, cô làm bài kiểm tra chỉ để thử sức. Hiện tại, cô đã quyết định ly hôn, di chúc thì trục trặc, vẫn cần phải tìm một công việc để nuôi sống bản thân.
Đây chắc chắn là tin tức vui nhất mà cô nhận được trong thời gian gần đây. Ngay sau khi đã loại bỏ đi được những phiền não phía trước, Thùy Linh như được sống lại. Cô tự hỏi liệu lần này may mắn đã đến với mình chưa. Có thể, trong tình yêu cô đã gặp quá nhiều chuyện buồn khiến bản thân thất vọng nên giờ đây phải tìm cách khiến cho công việc của mình trở nên đáng tự hào.
Để tránh không làm hỏng tâm trạng tốt của mình, Thùy Linh từ bỏ ý định trở lại nhà họ Tạ. Tệ nhất, cô lại đến làm phiền Trúc Nhã vài ngày nữa. Dù sao, cũng không phải là đường cùng.
Lúc này, Quang Đạt đang xem một bản kế hoạch hợp tác, Thắng gõ cửa.
“Anh Tạ, vụ tai nạn xe hơi của anh đã điều tra được vài chuyện.”
Quang Đạt đặt tài liệu trong tay mình xuống, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh hơn: “Ồ, nói đi.”
“Chiếc xe gây ra vụ tai nạn đó. Em đã điều tra người tài xế. Ông ta có một người con trai cần hiến thận, nhà rất nghèo không có điều kiện, đứa bé gần như là chờ ch.ết. Vậy mà, mới đây thôi đã được phẫu thuật thành công, đang tiến triển tốt lắm. Chi phí phẫu thuật là 1 con số khổng lồ, anh biết đấy, thận á, mua được đâu dễ!”
“Dựa vào mối quan hệ của ai?”
Thắng thành thật: “Uông Kình Giang.”
Quang Đạt cũng không thấy quá ngạc nhiên, dường như mọi chuyện diễn ra theo đúng những gì mà anh đã suy đoán: “Vào ngày xảy ra tại nạn, tôi đang trên đường đi đến dự án Đào Thị. Nếu như tôi gặp bất trắc, chắc hẳn anh ta là người được hưởng lợi nhất.”
Anh tiếp tục phân phó: “Cậu tiếp tục đi điều tra về con trai của người tài xế đó đi, tôi tin chắc chắn có thể tìm ra điểm sáng mới trong vụ này.”
“Vâng, thưa sếp.”
Ngay khi Thắng chuẩn bị rời đi, trước khi đi ra ngoài, điện thoại bàn trên bàn làm việc đổ chuông.
Quang Đạt nhấc máy, bên lễ tân căng thẳng nói: “Thưa sếp có một người tự xưng là anh của anh, muốn gặp anh đang ở ngoài sảnh. Anh có muốn gọi cảnh sát không ạ?”
“Anh?”
Quang Đạt hơi ngạc nhiên, nhưng Thắng nhanh chóng gật đầu với anh, anh tiếp tục nói vào điện thoại: “Được, tôi sẽ xuống.”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/muon-co-vo-mat-phai-day/chuong-22.html.]
Anh đứng dậy, Thắng đi theo anh và nói: “Anh ta là con bạc bất trị. Em đoán chắc anh ta lại bị siết nợ nên đến đây để xin tiền.”
“Xin tiền?”
“Chỉ cần anh cho một lần, sẽ có lần 2, em nói rồi mà. Nhẽ ra khi anh ta đến lần thứ hai thì nên cho người đuổi anh ta đi, hoặc cho bảo vệ đánh gãy chân anh ta mới phải.”
Quang Đạt bước vào thang máy, liếc nhìn Thắng: “Quá tàn nhẫn?”
Thắng thầm nghĩ, đây đã là gì chứ. Anh đã từng làm những việc tàn nhẫn hơn thế này rất nhiều.
“Lúc đó anh đã nói rằng loại người như anh ta, bất luận thế nào cũng không thể tha thứ. Vậy mà…”
Quang Đạt cau mày, dường như suy nghĩ điều gì đó.
Thang máy đi xuống dưới sảnh. Cửa vừa mở, anh đã nghe thấy Đào Quang Hà la hét ngồi ăn vạ: “Tôi nói cho các người biết, nếu như hôm nay Tạ Quang Đạt không ra gặp tôi, tôi sẽ không đi đâu hết. Xem ai lợi hại hơn ai.”
Rất nhiều người đang tụ tập ở ngoài sảnh, thì thầm chỉ trỏ vào đây nhưng Quang Hà không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào. Quang Đạt cau mày, nói nhỏ: “Gọi vợ tôi đến đây.”
“Dạ?’’ Thắng cho rằng mình đã nghe nhầm.
Quang Đạt mất kiên nhẫn: “Tôi nói, gọi vợ tôi đến đây.”
“Dạ được.”
Anh nhanh chóng bước về phía Quang Hà, sự xuất hiện của anh ở đây cũng đủ mạnh để chặn những tiếng thì thầm đang phát ra xung quanh.
Ngay khi anh ta nhìn thấy anh, mắt lập tức sáng lên như sao. Anh ta nhanh chóng đứng dậy, chạy tới: “Tạ Quang Đạt, cậu đã kết hôn với em gái tôi rồi, hơn nữa còn kết hôn đã được ba năm, nó cũng không mắc phải sai lầm gì. Hiện tại cậu lại nói không cần em gái tôi nữa? Cậu có còn là con người không?”
Anh đứng đó bất động, im lặng lắng nghe những gì anh ta nói.
“Tôi không quan tâm. Cậu ly hôn cũng được nhưng phải bồi thường cho nó. làm gì có chuyện nói ly hôn là ly hôn, dễ dàng như vậy được. Hừ, tưởng rằng người nhà họ Đào chúng tôi dễ bắt nạt lắm sao? Tin hay không tùy cậu, tôi sẽ đưa tin để bên báo giới vạch trần bộ mặt sở khanh của cậu. Không phải những người như cậu sợ nhất là những tin đồn này sao? Nếu không muốn cổ phiếu giảm mạnh, tốt hơn hết cậu nên dùng tiền bịt miệng tôi lại.”
Quang Đạt nhìn thẳng vào anh ta, thể hiện rõ ràng sự khinh thường của bản thân: “Có vẻ như lần này anh đã luyện tập đi luyện tập lại rất nhiều lần, anh cho rằng thật sự có thể dùng chuyện này để uy h.i.ế.p tôi sao?”