Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 144
Cập nhật lúc: 2024-10-21 13:05:25
Lượt xem: 12
Lục Mạn Mạn sớm biết sẽ đến nơi như thế này nhất định sẽ ve nhà tắm rửa thay quần áo trước, gần đây cô ở trong căn nhà kia cả ngày, từ đầu đều chân toàn bụi bẩn
Trông cô bây giờ giống người hầu của Chu Nghiêm Phong.
Nhưng Chu Nghiêm Phong dường như không để ý chút nào, đã thong thả đi tới cửa.
Nơi này đúng là không giống những tiệm cơm cao cấp, vừa bước vào đại sảnh đã bị thu hút bởi quang cảnh trang trí bắt mắt, xung quanh có gì chứ, có những bể cá khổng lồ, có đủ loại cá, tôm, cua, rùa trong các bể cá.
Quả nhiên cửa hàng cũng rất đông khách, Lục Mạn Mạn nhìn quanh không thấy một chỗ trống, cuối cùng cũng không cần tìm chỗ ngồi, không nói một lời đã có người tới dẫn bọn họ vào một gian phòng riêng yên tĩnh.
Lục Mạn Mạn:"Anh thường xuyên đến đây à?"
Thật là có thể diện.
Chu Nghiêm Phong không trả lời, dùng ngón tay gõ nhẹ thực đơn trên bàn: "Em chọn món đi."
Lục Mạn Mạn ban đầu không nghĩ đến việc ăn cơm, nhưng khi đến nhà hàng ngửi thấy mùi thơm, lại cảm thấy rất đói, cô gọi một con cua đỏ hấp, một đĩa cá hấp nấm hương, một phần thịt kho tàu.
Không có chút nào ý thức tiết kiệm tiền cho người đàn ông của mình. Chu Nghiêm Phong cũng không nhiều lời, chỉ nhắc nhở: "Em không gọi cơm à?"
"Không ăn cơm đâu."
Lục Mạn Mạn rất ít ăn tỉnh bột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/144.html.]
Chu Nghiêm Phong nghĩ mỗi lần ăn cơm cô giống như đếm từng hạt cơm, cho nên cũng không hỏi nhiều, sau đó trả thực đơn cho người phục vụ, còn gọi cho Lục Mạn Mạn thêm một chai nước cam.
Thức ăn nhanh chóng được bưng lên.
Đầu bếp biết rất rõ về cua, phục vụ một con cua cái mập mạp, Lục Mạn Mạn nếm thử thấy rất ngon.
Chu Nghiêm Phong mở nắp chai nước cam đẩy tới bên cạnh cô.
Thấy anh vẫn chưa động đũa, lúc này Lục Mạn Mạn mới nhớ ra: "Sao anh không ăn, đã ăn cơm ở nhà chưa?"
Cô lại phàn nàn với anh: "Nếu anh nói trước là không ăn em sẽ không gọi nhiều món như vậy, một mình em ăn không hết."
Cô ấy nói như thể mình là một người phụ nữ hiền lành. Nếu không gọi cả bàn ăn thì sẽ giống hơn.
Chu Nghiêm Phong khoanh chân dựa người ra sau, ngón tay cái sờ sờ đồng hồ đeo tay: "Không sao, ăn không hết thì gói lại mang đi."
Cửa căn phòng bất ngờ bị gõ ba tiếng.
Chu Nghiêm Phong: "Vào đi."
"Anh Chu, anh đến sao không báo cho tôi một tiếng, nếu như vừa rồi lễ tân không nói, tôi cũng không biết anh ở đây. .
Vị khách bước vào kêu lên, trìu mến gọi Chu Nghiêm Phong là "Anh Chu".