Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 213
Cập nhật lúc: 2024-10-25 12:37:07
Lượt xem: 4
Chỗ này thậm chí anh còn dùng "em còn có một chị gái", người bình thường chỉ biết nói "chị gái em", có thể nói là anh thăm dò, cũng có thể nói lúc đó anh đã hiểu rõ mà cảnh cáo cô, anh đã nhìn thấu cô, về việc khi nào xuống đao thì còn tạm thời xem cô làm như thế nào.
Cũng từ lúc đó bàn cờ của anh được bày ra, thăm dò đồng thời đẩy quân cờ là cô hoàn thành mục tiêu giúp anh ôm người đẹp về.
Thật ra Lục Mạn Mạn cũng cảm thấy kỳ lạ, anh không cần phải phiền phức như vậy, anh muốn một người phụ nữ làm sao có thể không chiếm được. Nếu anh thật sự yêu chị gái của nguyên chủ như vậy thì anh đã hành động từ sớm chứ không cần phải đợi đến bây giờ. Nhưng tính cách con người vốn phức tạp, cũng có thể yêu nhưng không yêu sâu đậm, không đáng để anh phí nhiều công sức, thuận tiện mượn tay cô cũng là thời cơ vừa vặn.
Tóm lại tuổi anh còn trẻ mà đã ngồi đến vị trí này thì làm sao có thể chỉ dựa vào năng lực cá nhân ưu tú, anh xây cho mình một bức tường, thành phủ thâm sâu, suy nghĩ khó đoán. Đừng nói cô chơi đùa với anh, từ đầu đến cuối ngay cả cơ hội lật bàn cũng không có, không vạch trần cô giữ lại vì cô còn tác dụng, thật sự rất muốn xốc bàn...
Cũng không thể, nếu ở trước mặt người ngoài anh lập một người vợ trên danh nghĩa thì sẽ gắt gao ấn bàn không cho phép cô có bất kỳ khả năng lật bàn nào.
Hiện tại thì tốt rồi, mọi chuyện đã được quyết định, cô tặng phần thể diện này cho anh, sau này làm anh rể của cô, đối với cô cũng chỉ có lợi không có hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/213.html.]
Dưới ánh đèn Lục Mạn Mạn cười mỉm nhìn anh.
Chu Nghiêm Phong cũng đang nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn da trắng tuyết khẽ mỉm cười, nhìn đôi mắt hoa đào lấp lánh kia, cả ngày tính toán làm thế nào có thể bình tĩnh giải tỏa hiểu lầm của cô, làm thế nào để cô không chút kiêu ngạo mà vui vẻ, cũng không tính toán được từ đôi môi đầy đặn hồng nhuận của cô lại nói ra một tiếng anh rể.
Sau khi anh hơi giật mình, đè xuống mí mắt đang mãnh liệt nhảy lên một chút, nhưng động tác rất nhỏ, dường như chỉ là mí mắt run rẩy một chút, kiềm chế mới không lộ ra biểu cảm.
Sau khi kìm nén cảm xúc để bình tĩnh lại, anh mới nói: "Chúng ta qua thư phòng nói chuyện."
Xoay người anh lập tức đi ra cửa phòng.
Lục Mạn Mạn trực tiếp ngây ngốc. Vừa nãy khi nói xong lời kia cô đã phát hiện đôi mắt anh trong nháy mắt trở nên đen nhánh nặng nề, cuồn cuộn không nói rõ cảm xúc.