Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 245
Cập nhật lúc: 2024-10-25 13:07:32
Lượt xem: 6
Anh đảo mắt khởi động xe ô tô.
Xe rất nhanh đã đến Tiêu Dương Lâu, Lục Mạn Mạn nới lỏng dây an toàn, cởi áo khoác quân đội, đột nhiên nói: "Em có một câu muốn hỏi anh."
Chu Nghiêm Phong: "Em nói đi."
Cô quay đầu lại nhìn anh, nghi ngờ hỏi: "Có cần thiết phải diễn cảnh vợ chồng ân ái như vậy với em không?"
Chu Nghiêm Phong nói ra lý do đã chuẩn bị từ sáng sớm: "Tôi chỉ muốn làm cho họ cảm thấy an tâm hơn một chút, tình cảm của chúng ta càng tốt, họ sẽ càng yên tâm."
"Vâng." Cô nói với một nụ cười.
Chu Nghiêm Phong đột nhiên từ trong đuôi mắt nhìn thấy cô ngồi dậy, một tay chống ở bên cạnh, chậm rãi nhích đến gần anh.
Chu Nghiêm Phong nuốt nước bọt, không kiềm chế được mà ngửa người ra sau, mắt anh nửa nâng lên, mặt cô đã đi tới trước mặt mình, còn cách một gang tay thì dừng lại, ánh mắt thăm dò đánh giá khuôn mặt anh.
Đôi môi hồng hào đầy đặn của nàng hé mở, hơi thở ấm áp phả lên, giọng nói mềm mại như tiếng ru: "Đỏ mặt nha, lỗ tai cũng đỏ." Cô nghiêng đầu nhìn vào mắt anh hỏi: "Nhịp tim cũng tăng nhanh, thình thịch, thình thịch, giống như nai con chạy loạn xạ vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/245.html.]
Lúc này Chu Nghiêm Phong mới xác định, cô không nói đùa, cô đã nhìn thấu anh, cô đã nhìn thấu anh từ trong gương. Nhìn thấu anh lấy danh nghĩa diễn kịch vợ chồng ân ái trước mặt cha mẹ để tới gần cô.
Lông mi run lên, anh cố gắng kiềm chế, bình tĩnh nhìn cô nói: "Em ở gần như vậy, không có người đàn ông nào có thể không có phản ứng sinh lý được."
Lục Mạn Mạn sau một lúc mới gật đầu, dường như chấp nhận câu nói của anh, nhưng sau đó lại nói: "Anh đã bao giờ nghe câu nói một số người chưa bao giờ nếm trải hương vị của tình yêu, sẽ rất dễ đau khổ vì tình yêu. Ví dụ, khi ai đó ngày ngày trêu chọc anh ta, theo đuổi anh ta, bề ngoài anh ta lạnh lùng từ chối, nhưng khi đối phương rút lui, tâm lý anh ta lại không thể chấp nhận nổi. Rất là khó chịu, khó chịu như trăm móng vuốt cào vào lòng." Cô thì thầm vào tai anh.
Chu Nghiêm Phong nhắm mắt lại, cứng ngắc quay mặt di.
Cô ấy dường như không nhận ra điều đó, tiếp tục nói "Tối qua Chu Bỉnh nói với em trước đây lúc anh về nhà, nó ngửi thấy mùi khói từ người anh, nên nói em đi khuyên anh. Đang yên lành thì bị ốm nhập viện, đang yên lành thì nghiện thuốc lá." Cô lo lắng nhìn anh: "Em có chút lo lắng cho anh."
Chu Nghiêm Phong ngắn gọn nói: "Yên tâm đi."
Anh nhìn xuống chốt cửa xe.
Lục Mạn Mạn hỏi anh: "Vậy anh sẽ bỏ hút thuốc chứ?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Sẽ bỏ."
Anh tìm khóa cửa xe, vừa định đẩy cửa tài xế ra, cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh: "Anh có biết làm sao bỏ được không?"