Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 268
Cập nhật lúc: 2024-10-26 18:02:50
Lượt xem: 4
Lục Mạn Mạn lấy ¡ - ốt tới khử trùng cho anh, cô vừa khử trùng vừa nói: "Sao anh có thể để bản thân bị thương như này chứ."
Chu Nghiêm Phong đáp lời: "Anh canh gác." Lục Mạn Mạn gật đầu: "Đúng, vấn đề không phải do có việc, mà do anh tự tìm việc đấy, chả trách anh lại được thăng chức nhanh như vậy...
Không phải do cô chưa từng sờ vào vết sẹo trên người anh, anh có một vết sẹo kéo dài từ bụng đến sau lưng, có thể tưởng tượng được lúc ấy anh trông thảm đến mức nào.
Lục Mạn Mạn thở dài, nói: "Vậy anh cũng đâu cần phải liều mạng, nửa đêm nửa hôm có mấy người bên ngoài, đầu óc anh thông minh như vậy, người lại nghiêm khắc, em không tin anh chưa từng nghĩ tới trên người bọn họ có thể mang theo vũ giới, sao anh còn xuống xe, cách làm chính xác nhất không phải khẩn trương báo cảnh sát sao?"
Lục Mạn Mạn vừa dứt lời, Chu Nghiêm Phong bèn nghiêm mặt nói: "Nếu mọi người gặp nguy hiểm trước tiên tìm công an là cách làm chính xác nhất, nhưng đối với một quân nhân như anh gặp chuyện là lùi bước thì sao có thể xứng đáng đứng đây mặc bộ quân phục này."
Lục Mạn Mạn giơ tay lên chào: "Đồng chí Chu Nghiêm Phong kính yêu, anh là người đáng kính nhất, tôi xin kính chào anh."
Anh lo chuyện đại nghĩa, cô lại tin vào bản ngã, cho nên cô tự nhiên ngưỡng mộ anh từ tận đáy lòng, ngoại trừ kính chào anh thì không còn lời nào khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/268.html.]
Sau đó cúi đầu tiếp tục bôi ¡ - ốt cho anh.
Chu Nghiêm Phong cúi người xuống hai mắt sáng quắc nhìn cô, anh ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: "Vậy phiền em có thể suy nghĩ một chút lời nói của vị đồng chí quân nhân kính yêu này ngày đó hay không, Mạn Mạn, anh đối với em là nghiêm túc, lúc trước chúng ta không thể có một khởi đầu đẹp, đối với anh em có quá nhiều..."
Lục Mạn Mạn biết Lý Nguyệt là nữ, anh muốn bắt cô ta là chuyện quá dễ, không đến mức phải làm rách miệng vết thương của mình, kéo căng vết thương m.á.u chảy thành dòng, ít nhiều gì cũng là cố ý tạo khổ nhục kế.
Cô vươn hai ngón tay đặt lên n.g.ự.c anh, nở nụ cười rồi đẩy người anh ra: "Một thước lại một thước, anh đừng có được voi đòi tiên."
Chu Nghiêm Phong không thấy đau lòng gì, anh biết chắc cô không dễ dàng theo đuổi như vậy, ngược lại anh rất bình tĩnh, thấy m.á.u ngừng chảy, anh gạt tay sang một bên nói: "Em đi làm việc đi, anh ở đây chờ em."
Lục Mạn Mạn chưa từng cầm m.á.u băng bó cho ai: "Như này được không? không giờ mình đi bệnh viện xem sao?"
Chu Nghiêm Phong nói: "Chờ em làm xong rồi hãng nói."