Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 405
Cập nhật lúc: 2024-10-30 11:17:37
Lượt xem: 3
Bước qua đám đông, cô mới sực nhớ ra mình quên chúc anh giữ sức khỏe. Nhưng khi quay lại thì bóng dáng anh đã khuất sau dòng người, không còn thấy đâu nữa.
Lão phu nhân và lão gia đã nhận được tin từ trước và đang đợi ở bên ngoài căn nhà nhỏ. Chu Bỉnh cùng Chu Chi Chi - hai người vẫn còn đang nghỉ phép - cũng đứng đợi ở đó. Tham mưu Hàn thì đã theo Chu Nghiêm Phong đến trại huấn luyện, nhưng anh cũng đã sắp xếp xe đưa Lục Mạn Mạn cùng Tiểu Từ về nhà.
Nhìn thấy xe tới gần, Chu Chi Chi lập tức reo lên: “Thím! Thím ơi!” Lục Mạn Mạn vừa xuống xe, cô bé đã chạy tới, Lục Mạn Mạn vội cúi xuống, ôm lấy cô bé vào lòng.
Tiếng gọi non nớt vang lên: “Thím!”
Lục Mạn Mạn ôm chặt cô bé, dịu dàng hôn lên mái tóc mềm mại của cô, cảm giác ấm áp khiến cô nhận ra mình nhớ mọi người biết bao. Nhìn thấy lão phu nhân và lão gia đang đi tới, cô vội lễ phép chào: “Mẹ, bố, Tiểu Bỉnh.”
“Mạn Mạn, con về rồi đấy à, để mẹ xem nào, có gầy đi không?” Lão phu nhân lo lắng nhìn cô.
“Trời lạnh lắm, đừng đứng ngoài lâu, vào nhà đi!” lão gia giục.
“Đúng rồi, vào nhà đi, mẹ nấu canh nóng rồi, vào uống cho ấm người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/405.html.]
Hai ông bà vui vẻ dẫn cô vào nhà, Chu Bỉnh cùng Tiểu Từ thì giúp cô mang hành lý vào. Sau khi xong việc, Tiểu Từ quay về ký túc xá. Không khí trong nhà rộn ràng tiếng cười, ai nấy đều vui mừng thấy Lục Mạn Mạn trở về. Chu Bỉnh dù là người ít nói, cũng lộ ra nét mặt nhẹ nhõm, nụ cười dễ chịu hơn thường ngày.
Trong lúc nghỉ ngơi, Lục Mạn Mạn lặng lẽ hỏi lão phu nhân về những chuyện xảy ra khi cô vắng mặt. Lão phu nhân nhỏ giọng kể: “Trong lúc con ở Bắc Kinh, Nghiêm Phong có liên hệ với mẹ của cô sinh viên du học đó. Cuối cùng bà ấy cũng chịu gọi điện lại.”
“Mẹ cô ấy sao rồi ạ?”
“Cuộc sống xa xứ chẳng dễ dàng gì, nhưng cũng sắp hoàn thành khóa học rồi. Ước chừng đến mùa xuân năm sau là con bé có thể về nước.”
Lục Mạn Mạn gật đầu, an tâm phần nào: “Anh ấy chắc cũng muốn về ngay.”
Lúc này cô lấy ra những món quà đặc sản đem về và cả quà từ mẹ Bùi, gửi lời thăm hỏi của bà đến lão gia và lão phu nhân. Hai ông bà biết chuyện Bùi Cẩm từng gây ầm ĩ, còn nhớ lão gia từng nổi giận qua điện thoại vì sự việc đó, trách cha Bùi không biết dạy dỗ con gái.
Nghe đến đây, Lục Mạn Mạn mỉm cười nói: “Giờ cũng thành người một nhà rồi mà.”