Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 474
Cập nhật lúc: 2024-10-30 13:18:49
Lượt xem: 1
Cô không ngờ rằng, bên đồn cảnh sát lại rất coi trọng báo cáo của cô. Hôm sau, cục trưởng đã mời cô đến để thảo luận nhiều vấn đề liên quan đến bản báo cáo giáo dục an toàn. Sau khi trao đổi, ông biểu dương và cổ vũ cô, cho biết cục cảnh sát và tổ dân phố sẽ phối hợp triển khai hoạt động giáo dục an toàn. Ông cũng đề nghị mời cô lên đài tuyên truyền một chút.
Ông nói nếu tuyên truyền có hiệu quả, hoạt động này sẽ mở rộng ra toàn bộ khu vực đô thị. Lục Mạn Mạn đồng ý ngay, nhưng có một đề nghị nhỏ là cục nên phát quà cho người tham gia sự kiện. Tuy nhiên, cô muốn trên món quà nhỏ ấy có tên cửa hàng làm đẹp và tiệm may của mình.
Cục trưởng lập tức hiểu rằng cô đang muốn lợi dụng việc phát quà để quảng bá cho cửa hàng của mình. Ông không thể không thừa nhận rằng đồng chí Tiểu Lục rất khôn khéo, nhưng đây đều là những việc có lợi cho cả hai bên. Ông đồng ý ngay, thậm chí còn nói địa điểm tổ chức hoạt động cũng có thể giao cho cô sắp xếp, qua đó cô cũng sẽ được công nhận như một gương mẫu tiên phong trong cộng đồng.
Bây giờ Lục Mạn Mạn bận rộn đến mức chân không chạm đất. Ba ngày sau, bưu kiện của Chu Nghiêm Phong mới về đến, và hai ngày sau đó, anh gọi điện cho cô mới nhắc cô nhớ đến chuyện này.
“Mẹ nói em chưa đi bệnh viện với mẹ.” Giọng nói của Chu Nghiêm Phong vang lên qua điện thoại.
Lục Mạn Mạn nghiêng đầu, kẹp micro lên vai, vừa tháo bưu kiện vừa trả lời: “Không phải tại em bận sao? Em còn chưa rút được thời gian rảnh nữa đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/474.html.]
Chu Nghiêm Phong trêu ghẹo: “Còn bận hơn cả thủ tướng nước ư?”
Lục Mạn Mạn trợn trắng mắt, mắng lại: “Anh mỗi ngày đều vắng nhà, để em ở lại trong căn phòng trống, còn không biết xấu hổ nói em sao?”
Hô hấp của Chu Nghiêm Phong tắt nghẽn, âm thanh khàn khàn truyền đến qua micro: “Mạn, anh cũng không muốn thấy em một mình giữ phòng trống thế. Anh muốn ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi sáng đều thức giấc cùng em.”
Giọng nói ấm áp của anh khiến Lục Mạn Mạn cảm thấy như có dòng điện chạy qua người, cô không thể chịu nổi. “Anh chờ một chút,” cô hừ nhẹ rồi dời điện thoại ra xa.
Chu Nghiêm Phong nghe thấy tiếng cô tháo đồ, một lát sau mới nghe thấy giọng cô cầm micro nói: “Lược à.”
“Đúng vậy, tặng cho em một món đồ nhỏ. Không phải em thích làm đẹp sao? Sau này mỗi ngày đều bỏ trong túi mang theo,” anh nói.