[Nagireo] Aquilegia và tuyết mùa đông - Chương 6: Tình
Cập nhật lúc: 2024-07-04 12:24:07
Lượt xem: 1
Trên đời này có một thứ tình cảm đau lòng gọi là đơn phương, đó là năm 17 tuổi, Nagi Seishiro đem lòng thương nhớ Reo Mikage, cậu bí mật đem đoạn tình cảm đó khóa chặt nơi trái tim, sợ hãi nếu người tóc tím biết sẽ không còn đối xử tốt với bản thân như trước. Ai dè đoạn tình cảm đó sau này lại trở thành vướng mắc không có lời giải đáp, càng ở bên người tóc tím, Nagi càng cảm thấy n.g.ự.c trái đập rộn ràng, đôi khi chỉ là nụ cười nhẹ cũng khiến cậu ngẩn ngơ. Reo từng bước kéo Nagi ra khỏi cuộc sống nhàm chán, từng bước khiến mọi thứ về cậu tóc trắng đều bị màu tím bao trọn. Với cậu, chỉ cần được ở cạnh Reo thì dẫu phải giấu đi thứ tình cảm ấy cũng chẳng sao, với Nagi, Reo chính là ước mơ, là bông hoa đẹp đẽ và đớn đau nhất. Cậu từng hứa với Reo sẽ mãi mãi bên nhau nhưng bây giờ lời hứa đó đã bị cậu chính tay phá vỡ. Làm sao đây? Tại sao tất cả đều biến thành như này chứ? Cậu đang rất cố gắng khôi phục lại mối quan hệ của cả hai, nhưng dường như khi cậu tiến thêm một bước, người kia sẽ lùi lại một bước, thậm chí, trong trận đấu với BM, Nagi đã làm việc mà cậu cho là phiền phức nhất thế giới, hòa giải với ai đó, vậy mà kết quả nhận lại chỉ là sự lạnh nhạt của Reo, thứ ánh sáng xung quanh cậu ấy vẫn rực rỡ như thế chỉ là Nagi đã vĩnh viễn mất đi cơ hội được đứng cạnh nó. Căn phòng nhộn nhịp cầu thủ thật khó chịu, như càng giày xéo vào tâm can cậu tóc trắng. Cũng may, họ có một tuần nghỉ ngơi sau trận đấu, Nagi sẽ được cùng Reo.... Reo... Phải nhỉ, Reo sẽ không đến chỗ Nagi nữa, bây giờ không, sau này có lẽ cũng sẽ không. Trái tim Nagi bây giờ xót xa chẳng thể nói thành lời. Nếu như lúc đó, Reo chửi mắng cậu hay làm gì khác, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân còn có cơ hội, nhưng cậu ấy cứ lạnh lẽo như thế khiến Nagi càng thêm sợ hãi, nó từng nghe một câu nói như này:" Người rời đi trong cơn nóng giận sẽ quay trở lại còn người rời đi trong im lặng sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nữa". Reo sẽ giống vậy sao. Nếu là trước đây, Nagi sẽ chẳng mảy may câu nói này, thật sự nếu Reo không còn coi cậu là báu vật vậy từ nay về sau cậu sẽ không còn chốn bình yên nào nữa. Trong cơ thể cậu , kí ức về một chiều mưa lại hiện hữu, Nagi nằm trên đùi Reo, ngắm thật kĩ nụ cười nhẹ của chàng trai, cảm nhận mùi hương quen thuộc. Càng nằm trong nhà, Nagi càng nhớ bóng hình đó, mọi nơi trong căn nhà này hình như đều phảng phất hình ảnh của Reo, Nagi uể oải đứng dậy, mặc áo hoodie rồi ra ngoài, cậu cũng không biết bản thân đang đi đâu, chỉ là cứ đi mãi, đi mãi rồi bất chợt lại đến hồ nước quen thuộc, ngồi trên thảm cỏ, cảm nhận cái lạnh về đêm, tâm tình cậu giờ như giọt mưa rơi xuống mặt hồ vào những ngày đông, lạnh giá và cô đơn. Mệt mỏi nằm oài người ra, nhìn lên bầu trời và cậu lặng lẽ thiếp đi. Khi mơ màng tỉnh dậy, Nagi nghĩ đã khuya lắm rồi, nhưng mùi hương mà cậu nhung nhớ cứ thoan thoải như muốn ru ngủ cậu, toan chợp mắt tiếp, cậu chợt nhận ra hơi ấm quen thuộc, khẽ mở mắt, giọng nói trầm ấm,dịu dàng vờn quanh tai cậu, xua đi mọi thứ, mang trái tim đóng băng của Nagi tràn ngập sức sống mạnh mẽ của mùa xuân:
- Cậu dậy rồi à Nagi? Sao lại ngủ ở đây?
- Reo...
- Có g-ì...
Chưa kịp nói hết câu, cái hôn của Nagi đã khóa chặt môi cậu. Một nụ hôn sâu làm cơ thể hai người nóng bừng như lửa đốt:
- Reo, tớ xin lỗi vì tất cả. Tớ sai rồi nên cậu quay về được không? Tớ thích cậu mất rồi, Reo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nagireo-aquilegia-va-tuyet-mua-dong/chuong-6-tinh.html.]
Thấy thái đọ thoáng chần chừ của người kia, Nagi liền cầm tay Reo đặt vào n.g.ự.c trái, nơi trái tim đang đập rộn ràng:
- Cậu có cảm nhận được không? Nơi này của tớ cũng nhớ cậu lắm. Đi mà Reo. Quay về với tớ đi. Tớ cần cậu.
Lần này, Reo không trả lời mà hôn khẽ vào môi Nagi.
- Đồ ngốc. Tớ cũng thích cậu lắm.
Dưới ánh trăng mờ ảo, mặc những cơn gió rít qua kẽ lá, Nagi lại cảm thấy ấm áp đến lạ. Cậu bế Reo theo kiểu công chúa, về căn nhà của cả hai.