NAM ÂM UYỂN CHUYỂN, HƯỚNG TẦN MÀ ĐI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-05 09:01:09
Lượt xem: 116
9.
Nhưng bây giờ xem ra cô vẫn chưa rút ra được bài học nào cả.
Dám chọn đúng vào ngày trọng đại thế này để gây sự.
Cô cũng có bản lĩnh đấy.
Vừa đến đã khiến nhà họ Cố lộn xộn cả lên.
Cố Bắc Chiêu đưa tay ôm Thẩm Tương vào lòng.
“Em vào rửa mặt đi, rồi để chuyên viên trang điểm lại cho.”
“Anh xử lý chuyện của Nam Âm xong sẽ quay lại tìm em. Lễ đính hôn sẽ diễn ra đúng giờ, đừng lo lắng.”
Cố Bắc Chiêu giúp Thẩm Tương lau nước mắt, rồi mới quay người rời đi.
Thẩm Tương đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Cố Bắc Chiêu dần xa.
Không hiểu vì sao, trong lòng cô ta vẫn còn một nỗi bất an khó nói thành lời.
Câu hỏi của Cố Vân Hòa lúc nãy rất có lý.
Mọi người đều biết rõ Cố Bắc Chiêu ghét Nam Âm đến mức nào.
Nhưng vì chỉ vài câu nói của Cố Vân Hòa, anh ta lại đánh vào mặt cô em họ.
Anh ta thực sự ghét Nam Âm sao?
Hay, thực ra, sâu thẳm trong lòng anh ta, Nam Âm vẫn là một người khác biệt?
10.
Khi Cố Bắc Chiêu đi đến cửa chính, anh ta không thấy Nam Âm đâu.
Chiếc MINI màu hồng của cô đang yên lặng đỗ ở đó.
Nhưng đứng cạnh xe lại là bạn thân nhất của cô, Đàm Anh.
Bước chân của Cố Bắc Chiêu khựng lại, dường như có gì đó trong lòng anh ta bị chạm vào thật khẽ, khiến trái tim anh ta chùng xuống.
Đến lúc này anh ta mới nhớ ra, chiếc xe này Nam Âm đã tặng cho Đàm Anh trước khi rời Bắc Kinh.
Đàm Anh thấy anh ta, lập tức bước đến.
Cố Bắc Chiêu thấy trong tay cô có một phong bao đỏ.
Đàm Anh không biểu lộ cảm xúc gì, nói thẳng vào vấn đề: “Âm Âm nhờ tôi mang phong bao này đến chúc mừng anh và Thẩm Tương.”
Cố Bắc Chiêu không nhận.
Đàm Anh hơi nhíu mày, nói thêm: “Còn một việc nữa.”
“Cô nói đi.”
“Khi Âm Âm rời đi, cô ấy vội vã, nên chưa có cơ hội gặp anh. Cô ấy đã gọi cho anh vài lần, nhưng anh không nghe máy.Vậy nên chưa thể đòi lại một món đồ.”
“Lúc trước, vào sinh nhật anh, Âm Âm đã tặng anh một chiếc ghim cài áo cổ điển. Đó là vật đính ước mà mẹ cô ấy tặng bố cô ấy.”
Đàm Anh cười mỉa mai: “Âm Âm nói, chiếc ghim đó là món quà dành cho chồng tương lai của cô ấy. Giờ nó ở chỗ anh thì thật không hợp lý.”
“Anh Cố có thể đưa chiếc ghim đó cho tôi không, để khi đến Hồng Kông thăm Âm Âm, tôi sẽ mang cho cô ấy.”
Cố Bắc Chiêu bất ngờ cúi đầu, ánh mắt rơi vào chiếc ghim màu lam đeo trên n.g.ự.c áo.
Sáng nay, khi thay đồ, không hiểu sao anh ta lại chọn chiếc ghim ngọc bích này.
Thật ra nó không phù hợp với lễ phục của anh ta. Nhưng anh ta không thay.
Lúc này, nhìn lại chiếc ghim, chỉ thấy nó chói mắt.
Là món quà dành cho chồng tương lai ư?
Không hiểu vì sao, chỉ nghĩ đến việc tương lai Nam Âm sẽ lấy chồng.
Có một người cùng chung chăn gối, trong lòng anh ta lại trào lên một cảm giác không thoải mái.
Cô yêu anh ta đến vậy.
Sao có thể lấy người khác được?
Giờ cô không tự đến mà để Đàm Anh đến đòi ghim.
Ngược lại là thông minh.
Dù sao, anh ta quả thực đã bị chiêu này làm xao động.
11.
“Anh Cố?”
“Cô nói với Nam Âm.”
“Quà đã tặng đi, không có lý nào lại đòi lại. Tất nhiên, nếu cô ấy kiên quyết muốn, thì hãy tự nói với tôi.”
Nói xong, Cố Bắc Chiêu quay người định rời đi.
Đàm Anh vội vàng gọi anh ta lại.
“Anh Cố, xin đợi một chút, bây giờ tôi sẽ bảo Nam Âm tự mình nói với anh.”
Đùa à.
Nam Âm sắp kết hôn rồi.
Chiếc ghim cài có ý nghĩa đặc biệt như vậy sao có thể để lại bên người đàn ông khác?
Âm Âm đã dặn cô mấy lần, rằng nhất định phải mang chiếc ghim này đến vào ngày cưới.
Để cô ấy có thể tự tay cài lên n.g.ự.c chồng mình.
Bao năm qua, Đàm Anh đã không vừa mắt Cố Bắc Chiêu lâu rồi.
Nhưng Nam Âm cố chấp, lại quá khờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-am-uyen-chuyen-huong-tan-ma-di/chuong-4.html.]
Bị người ta thả thính bao nhiêu năm, cuối cùng lại bị đá.
Đàm Anh chỉ nghĩ thôi là đã muốn tát ch-ế-t Cố Bắc Chiêu rồi.
May mà Âm Âm đã nghĩ thông suốt.
Còn tìm được một người đàn ông tốt như vậy.
Đàm Anh thật lòng mừng thay cho bạn.
Lần này, cô nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
12.
Khi tôi nhận được cuộc gọi từ Đàm Anh, xe đã gần đến nhà họ Tần.
“Đàm Anh, có chuyện gì vậy?”
“Âm Âm, tớ đã làm theo lời cậu, đến tìm Cố Bắc Chiêu đòi lại ghim cài áo.”
“Nhưng anh ta không đưa, còn nói nếu cậu muốn thì tự nói với anh ta.”
Tôi vô thức nhìn sang Tần Nghiễn Châu bên cạnh, có hơi chột dạ.
Tôi và anh vẫn còn xa lạ.
Mặc dù anh trông rất lịch sự, nhã nhặn và ấm áp. Nhưng lại toát ra khí chất mạnh mẽ khiến người khác không thể bỏ qua.
Lúc nãy, anh nhận một cuộc gọi công việc trên xe.
Anh chuyển đổi thành thạo giữa tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Quảng Đông, đưa ra những mệnh lệnh ngắn gọn, dứt khoát.
Khí chất của người có địa vị cao được bộc lộ một cách tự nhiên.
Khiến tôi càng trở nên ngây thơ và non nớt.
Thực ra, tôi không phải là người trầm lặng.
Nhưng ở bên Tần Nghiễn Châu, không hiểu sao tôi lại trở nên thục nữ như vậy.
Tôi chưa kịp trả lời Đàm Anh, thì từ đầu dây bên kia đã nghe giọng của Cố Bắc Chiêu.
“Nam Âm, em muốn chiếc ghim hay chỉ muốn gây rối?”
Tôi sững người, bật cười bực tức.
“Nếu em đang muốn làm loạn buổi lễ đính hôn của anh và Thẩm Tương, thì anh khuyên em đừng phí công.”
“Nếu em muốn chiếc ghim, thì hãy lấy nó theo cách mà em đã tặng cho anh.”
“Dù sao, đây cũng là món đồ quý giá, không thể tùy tiện đưa qua tay người khác.”
Tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh.
“Đàm Anh là bạn thân nhất của em, anh đưa cho cô ấy là được.”
“Mọi hậu quả, em sẽ tự gánh chịu.”
Cố Bắc Chiêu cười một tiếng: “Nam Âm, cần anh phải nói rõ hơn nữa à?”
“Lúc trước em đưa cho anh thế nào, thì giờ hãy lấy lại như thế.”
Điện thoại đột ngột bị cúp.
Tôi vừa tức vừa xấu hổ, hai má đỏ bừng lên.
Chiếc ghim đó được đưa cho anh ta thế nào?
Là buổi tối ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi.
Cố Bắc Chiêu và tôi đều uống say.
Trong phòng tôi trên tầng ba, ở nhà cũ của nhà họ Cố.
Anh ta ép tôi vào cửa, hôn thật sâu.
Cuối cùng, tôi gần như không đứng vững.
Rõ ràng anh ta cũng có cảm xúc mãnh liệt.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn kiềm chế và dừng lại.
Khi anh ta định rời đi, tôi gọi lại.
Đưa chiếc ghim cài n.g.ự.c áo đó cho anh ta.
Tôi nói với anh ta ý nghĩa của nó.
Anh ta không nói gì, nhưng lại nhận lấy.
Cũng vì thế mà tôi ngỡ rằng anh ta ngầm đồng ý và chấp nhận tình cảm của tôi.
Những năm qua như một giấc mộng hoang đường.
Giờ đây tỉnh mộng, tôi chỉ muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ.
Tôi cứ nghĩ Cố Bắc Chiêu còn cầu mà không được.
Sẽ ném chiếc ghim đó đi như ném một món đồ vô giá trị.
Thật không ngờ anh ta lại nói như vậy.
Cũng vào lúc ấy, tôi mới dần hiểu ra.
Những bồng bột của tuổi trẻ, cuối cùng sẽ phải trả giá vào một ngày nào đó.
Nếu chiếc ghim cài n.g.ự.c áo không có ý nghĩa đặc biệt như vậy.
Tôi cũng chẳng cần lấy lại nó.
Nhưng bây giờ đây tôi sắp kết hôn rồi.
Để chiếc ghim lại chỗ Cố Bắc Chiêu thì không công bằng với Tần Nghiễn Châu.