NAM ÂM UYỂN CHUYỂN, HƯỚNG TẦN MÀ ĐI - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-05 09:01:46
Lượt xem: 113
15.
Ngày cưới của tôi và Tần Nghiễn Châu được ấn định sau nửa tháng nữa.
Thời gian rất gấp rút.
Nhưng may mắn là nhà họ Tần rất coi trọng hôn sự của trưởng nam, nên đã chuẩn bị từ nhiều năm trước.
Vì vậy, dù bận rộn nhưng mọi việc vẫn tiến triển thuận lợi.
Dì Châu kể cho tôi nghe.
Khi còn nhỏ, Tần Nghiễn Châu từng mắc một căn bệnh nặng. Sau khi hồi phục, nhà họ Tần còn đưa anh đi bái Bạch Long Vương.
Nói rằng anh nhất định phải kết hôn vào tháng 9 năm 27 tuổi. Như vậy cả đời sẽ suôn sẻ, khỏe mạnh, giàu sang phú quý.
Trưởng bối nhà họ Tần rất tin mấy thứ này.
Lần đầu tiên dì Châu nhắc đến chuyện kết hôn qua điện thoại, nhà họ Tần cũng đã tính toán bát tự của tôi.
Bát tự của tôi và Tần Nghiễn Châu rất hợp nhau, là nhân duyên do trời định.
Vì vậy, sau khi tôi đồng, cả nhà họ Tần ai ai cũng rất vui mừng.
Tôi nhận được rất nhiều quà gặp mặt quý giá.
Trong đó món quà ý nghĩa nhất là đôi vòng phỉ thúy do mẹ ruột Tần Nghiễn Châu để lại.
Khi Tần Nghiễn Châu trao cho tôi, tôi vừa cảm động lại vừa áy náy.
Món quà đáp lễ thích hợp nhất chính là chiếc ghim cài áo ngọc bích mà mẹ đã tặng cho bố tôi.
Nhưng hiện giờ, nó vẫn còn ở chỗ Cố Bắc Chiêu.
Có lẽ nhận ra tâm trạng tôi sa sút, Tần Nghiễn Châu dẫn tôi ra vườn hoa.
"Nam Âm, em không vui à?"
Anh nhìn tôi với chút lo lắng.
Đôi vòng ngọc trên cổ tay lấp lánh ánh xanh biếc.
Dù không phải người sành sỏi, tôi cũng biết chúng vô cùng quý giá.
Từ nhỏ tôi đã không chịu được khi người khác đối xử tốt với mình.
Họ tốt với tôi một phần, tôi liền muốn trả lại mười phần, một trăm phần.
Tôi suy nghĩ xem mình có thể tặng gì cho Tần Nghiễn Châu.
Cảm thấy món nào cũng không thỏa đáng.
Trong lòng vốn đã áy náy khó chịu.
Lại chạm vào ánh mắt dịu dàng của Tần Nghiễn Châu.
Không hiểu sao.
Khi quyết định hoàn toàn buông bỏ Cố Bắc Chiêu, tôi không khóc.
Khi rời xa Bắc Kinh, nơi tôi đã sống 21 năm, tôi không khóc.
Cố Bắc Chiêu không chịu trả lại chiếc ghim cài cho tôi, tôi cũng không khóc.
Nhưng giờ phút này, nước mắt tôi bất giác tuôn rơi.
Tần Nghiễn Châu rõ ràng có chút luống cuống.
Dù anh là một quý ông trăm phần trăm, là con trai của một gia đình danh giá với giáo dưỡng cực tốt.
Nhưng hiển nhiên không có nhiều kinh nghiệm dỗ dành con gái.
Khi dùng khăn tay lau nước mắt cho tôi, anh rõ là vụng về.
Tôi vừa khóc vừa cười: "Tần Nghiễn Châu, anh làm lem hết lớp trang điểm của em rồi…"
"Em có trang điểm hả?"
"Rõ như vậy mà anh không nhận ra à?"
Tần Nghiễn Châu nói đầy nghiêm túc: "Anh tưởng em vốn đã đẹp tự nhiên như thế."
Tôi phải thừa nhận đôi khi mình rất phù phiếm và hời hợt.
Chỉ cần như thế là đã thấy vui lên rồi.
"Tần Nghiễn Châu, anh giỏi dỗ con gái như vậy, có phải đã từng yêu nhiều rồi không?"
"Thời mẫu giáo có tính không?"
Tôi lập tức tròn mắt: "Lớn lên anh không yêu ai sao?"
"Nếu nói không thì là nói dối."
"Hồi học đại học ở nước ngoài, anh có quen một bạn gái."
"Sau khi ở bên nhau mới nhận ra không hợp, nên đã chia tay trong hòa bình."
"Sau đó có thích ai nữa không?"
Tần Nghiễn Châu dừng lại vài giây, "Có."
"Chẳng qua là cô ấy không thích anh."
Tôi lờ mờ hiểu ra.
Thì ra là vậy.
Có lẽ chỉ vì người anh yêu đã yêu người khác.
Anh mới khép lòng, đồng ý cuộc hôn nhân này.
Không hiểu sao.
Trong lòng tôi bất chợt trào dâng chút chua xót.
Nhưng ngay sau đó, tôi lại tự an ủi mình.
Như vậy cũng tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-am-uyen-chuyen-huong-tan-ma-di/chuong-6.html.]
Ít nhất tôi sẽ không cảm thấy quá áy náy.
Hôm đó, khi rời khỏi nhà họ Tần.
Tần Nghiễn Châu nói với tôi một câu: "Nam Âm, anh mong em thật lòng xem anh như chồng tương lai."
"Anh biết em luôn độc lập và giỏi giang."
"Nhưng thỉnh thoảng em dựa dẫm vào anh, sẽ khiến anh rất vui."
Tôi cảm thấy lòng mình như dần dần mở ra.
"Tần Nghiễn Châu, em biết rồi."
Tôi đã tặng trước cho Tần Nghiễn Châu một đôi khuy măng-sét và kẹp cà vạt.
Không quá đắt tiền.
Nhưng đó là hai món khi xưa tôi có linh cảm đã tự thiết kế.
Món quà này rất tinh khôi.
Vì khi thiết kế nó, tôi không có ý định tặng cho Cố Bắc Chiêu.
Khi ấy tôi chỉ nhớ bố mẹ mình.
Biến nỗi nhớ nhung thành từng nét vẽ dưới ngòi bút.
16.
Lễ cưới của tôi bắt đầu được chuẩn bị rầm rộ.
Nhưng nhà họ Tần vẫn chưa công khai cô dâu là ai.
Tôi vừa mới nhập học ở trường mới, không muốn gây chú ý.
Thêm vào đó, chuyện giữa tôi và Cố Bắc Chiêu vẫn chưa giải quyết xong.
Lúc trước, khi Cố Bắc Chiêu bảo tôi đến Hồng Kông học tiếp.
Chắc hẳn anh ta đã quyết ý không muốn tôi quay về Bắc Kinh.
Vì vậy, khi người giúp việc thu dọn hành lý, gần như tất cả đồ dùng của tôi đã được đóng gói và gửi đến Hồng Kông.
Bao gồm tất cả những món quà mà Cố Bắc Chiêu đã tặng tôi trong suốt mười năm qua.
Trong đó có một chiếc nhẫn kim cương màu hồng phấn đặc biệt đắt tiền.
Đó là món quà mà Cố Bắc Chiêu tặng tôi vào sinh nhật 18 tuổi, và tôi đã từng coi nó như trân bảo.
Trước đây, mỗi khi buồn bã, chỉ cần nhìn thấy chiếc nhẫn này, tôi sẽ lập tức vui vẻ trở lại.
Bởi lẽ, quà tặng như chiếc nhẫn luôn mang một ý nghĩa sâu sắc hơn các loại trang sức khác.
Nhưng giờ đây, tôi đã dần dần hiểu ra.
Khi một người không thực sự thích bạn, hoặc tình cảm của họ dành cho bạn không hoàn toàn chân thành, thì dù có hai người có giấy đăng ký kết hôn đi chăng nữa, cũng chỉ như không khí mà thôi.
Những vật ngoài thân như thế này còn chẳng đáng nhắc tới.
Khi sắp xếp từng món đồ mà Cố Bắc Chiêu đã tặng tôi, trái tim tôi lại bình thản một cách kỳ lạ.
Cuối cùng, khi chiếc hộp trang sức rỗng không, lòng tôi lại trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Lúc đóng gói và chuẩn bị gửi đi.
Điện thoại đột nhiên nhận được vài tin nhắn.
Đó là từ nhân viên làm việc tại trại ngựa.
Con ngựa nhỏ của tôi bị bệnh, cả ngày ủ rũ không chịu ăn cỏ.
Nhìn bức ảnh, tôi lập tức đỏ hoe mắt.
Nhân viên nói rằng có lẽ con ngựa nhỏ đang nhớ tôi, vì cứ vài ngày tôi lại đến thăm nó.
Nhưng lần này, tôi lại không đến.
Tôi vội gọi điện đến hỏi thăm.
"Thưa cô Nam Âm, anh Cố cũng đang ở đây, để anh ấy nói chuyện với cô nhé."
Tôi ngạc nhiên, rồi giọng của Cố Bắc Chiêu đã vang lên.
"Nam Âm, hồi ấy khi bắt đầu nuôi con ngựa nhỏ này, em đã nói sao, quên rồi à?"
Đương nhiên tôi không quên.
Con cái nhà họ Cố đều có thú cưng riêng, yêu cầu duy nhất là phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, chăm sóc chúng thật tốt.
Tuyệt đối không được bỏ cuộc giữa chừng.
"Nhưng việc em đến Hồng Kông học không phải anh đã quyết định từ nửa năm trước sao?"
"Nam Âm."
Cố Bắc Chiêu bỗng cười lạnh một tiếng.
"Từ khi nào mà em biết nghe lời chứ?"
"Từ nhỏ đến lớn em không phải rất giỏi làm loạn và thích làm loạn hay sao?"
"Bố mẹ cưng chiều em như vậy, chỉ cần em rơi một giọt nước mắt, họ sẽ không nỡ để em đi."
"Nói trắng ra, em cũng không quan tâm con ngựa nhỏ của mình nhiều nhặn gì cho cam."
Khoảnh khắc ấy, trái tim Cố Bắc Chiêu bỗng đập chệch một nhịp.
Anh ta dường như nghe ra câu nói của mình đang ám chỉ điều gì.
Nam Âm, thực ra cũng không quan tâm đến anh ta nhiều lắm.
Nếu không, cô đã không thật sự đi Hồng Kông.
Sẽ không biết anh ta đính hôn mà vẫn không động lòng.
Sẽ không vắng mặt vào ngày đính hôn của anh ta.
Sẽ không lấy lại chiếc ghim cài áo mà tự tay cô đã tặng.